LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Ông tìm nhầm người rồi


trước sau

Chương 567: Ông tìm nhầm người rồi

“Không nhất thiết phải như vậy.”
Bên trong quán bar, lão già thở dài: “Người thanh niên này e rằng là người theo võ cổ vô cùng lợi hại.”
Anh Long không tin liền chất vấn: “Tại sao tôi thấy hắn lại như người bình thường thế kia?”
“Đó chính là vì hiện tượng hồi về nguyên trạng.” Giọng của lão già trầm lắng mang theo suy tư.
Anh Long vô thức nói: “Đến ông cũng không phải là đối thủ của hắn sao?”
Lão già chậm rãi gật đầu: “Hắn muốn giết tôi thì cũng chỉ cần đến một ngón tay thôi.”
“Cái gì?”
Anh Long thất thần sợ hãi, thậm chí còn nghi ngờ mình đang nghe nhầm.
“Ông đạt tới tầng thứ tám rồi kia mà.”
Hắn khó mà tin được.
Lão già cười khổ sở: “Núi cao còn có núi cao hơn.”
Anh Long hồi lâu mới định thần trở lại. Nói thật , hắn đã sợ chết khiếp rồi.
Sau một hồi…
“Tìm được người họ Doanh…”
Anh Long đột nhiên nghĩ tới “mệnh lệnh” của Diệp Thiên, hắn đột nhiên thấy khổ sở.
…….
Đi ra khỏi quán bar, trời đã tối.
Các thế lực ở Bắc Cương vô cùng phức tạp, manh mối lại rất loạn, vì vậy có nhiều việc anh phải đích thân đi tìm hiểu.
Để cho người khác làm thì e rằng khó mà tìm ra được manh mối gì.
Nửa đường.
Đây là đoạn đường vắng, không có ánh đèn, hai bên rất ít nhà bật điện.
Bốn bề vắng lặng như tờ.
“Đã tới một nơi giết người cướp của này rồi mà còn không dám ra ngoài?”
Diệp Thiên đột nhiên dừng bước, hai tay chắp sau lưng.
Thế nhưng đáp lại lời anh chỉ là một ánh sáng lạnh ngắt. Dưới ánh trăng, bóng hình xuất hiện trên con dao găm, toát ra hơi thở lạnh như hàn băng.
Thế nhưng khi con dao găm đâm đến nửa đường thì chợt nghe âm thanh “reng.”
Con dao sắc nhọn đột nhiên bị Diệp Thiên dùng tay bẻ, rơi xuống nền đất.
“Mày…”
Bóng người trong bóng tối xuất hiện với vẻ mặt ngỡ ngàng. Không để kẻ kia lùi lại, Diệp Thiên vươn tay ra, ngay giây phút sau đó, anh túm luôn cổ đối phương nhấc lên y như túm một con chim nhỏ non nớt vậy.
Đây chính là ám sát.
Từ đầu cho tới cuối, không tới ba giây.
Kẻ ám sát đã bị cưỡng chế.
“Hoá ra là ông.”
Thấy rõ người, Diệp Thiên mới nới lỏng tay.
Người này không phải ai khác mà chính là Hồng Vạn Sơn – bố đẻ của Hồng Bác Văn.
Mặc dù nhà họ Hồng ở Bắc Cương chỉ là gia tộc hạng hai nhưng đường đường là gia chủ của nhà họ Hồng lại ám sát người khác… quả thật là có lòng thương con.
Đây là lý do mà Diệp Thiên niệm tình khi ra tay.
“Chính là tao.”
Mặt mày Hồng Vạn Sơn giữ tợn. Ông ta gằn giọng: “Mày là hung thủ giết người, trả lại con cho tao.”
Giọng ông ta rõ sự phẫn nộ. Ông ta đã sớm mất đi lý trí.
“Cái chết của con ông không liên quan đến tôi.”
Diệp Thiên không còn lời nào để nói. Mặc dù anh và Hồng Bác Văn có mâu thuẫn nhưng cũng chỉ là chuyện vặt, không đến mức phải đi giết hắn cho bẩn tay.
“Mày cho rằng tao sẽ tin mày chắc?”
“Có Chu Nhiên thiếu gia làm chứng mà mày còn muốn trốn tội?”
Hồng Vạn Sơn căn bản không tin những gì Diệp Thiên nói.
Nói xong, ông ta lại nhe nanh múa vuốt xông về phía Diệp Thiên.
Nhưng khoảng cách của hai người quá lớn.
Hồng Vạn Sơn đứng trước mặt Diệp Thiên cũng chẳng mạnh hơn con kiến là bao.
Diệp Thiên chỉ cần vung tay cũng đủ khiến Hồng Vạn Sơn bay thẳng ra ngoài làm gãy luôn cái cây phía sau mà phun ọc ra máu.
Cảnh này nếu xảy ra ban ngày mà bị người đi đường nhìn thấy thì sẽ vô cùng sợ hãi.
Đương nhiên Hồng Vạn Sơn lúc này đã sợ thất thần rồi.
“Mày, mày…”
Ông ta không kịp lau vết máu trên miệng, nhìn Diệp Thiên sợ hãi.
“Bây giờ ông còn cho rằng tôi giết con ông không?”
Diệp Thiên nói thản nhiên: “Đừng nói là con ông, cho dù có diệt cả nhà họ Hồng, đối với tôi mà nói chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Tôi giết người không bao giờ nương tay.”
Hồng Vạn Sơn thực sự sợ hãi.
Lúc này khi trấn tĩnh lại, ông ta mới hỏi lại: “Vậy…vậy hung thủ là ai?”
“Chuyện này ông không nên hỏi tôi.”
Diệp Thiên liếc nhìn đối phương: “Ban đầu ai vu oan cho tôi giết con ông thì ông nên tìm người đó hỏi câu này.”
“Chu Nhiên?”
Hồng Vạn Sơn đương nhiên nghĩ tới một người.
Sau đó ông ta chột dạ. Thế nhưng lúc này, Diệp Thiên lại rời đi.
Sự việc của Hồng Vạn Sơn đối với Diệp Thiên mà nói chỉ là chuyện vặt, anh không buồn để tâm.
Đương nhiên nếu còn lần nữa thì nhà họ Hồng sẽ bị diệt.
Quay về khách sạn, trước khi vào cửa, Diệp Thiên liền cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc. Anh đẩy cửa bước vào, một bóng hình hiên ngang mạnh mẽ đang đứng trong phòng.
Cô gái với vẻ đẹp hiếm có và khí thế lạnh lùng trời ban, khi thấy Diệp Thiên đẩy cửa bước vào thì như được hoá giải sự lạnh lùng ấy mà thay vào đó là sự sùng bái.
“Chu Hoàng chào anh Diệp.”
Cô gái nói với giọng cảm kích. Giọng nói vô cùng quen thuộc.
Cô gái này không phải ai khác mà chính là chiến tướng Chu Hoàng, võ sĩ theo võ cổ tầng thứ mười, thực lực đủ khiến cho người ta phải kính nể.
Nhưng đứng trước
mặt Diệp Thiên, cô lại trở nên nhỏ bé như cô học trò, tỏ ra vô cùng cung kính.
“Cô điều tra thế nào rồi?”
Diệp Thiên không mấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của Chu Hoàng. Anh chỉ gật đầu sau đó lên tiếng hỏi.
Vì anh đã biết trước Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh tới núi Bắc An.
“Những gì có thể điều tra tôi đều điều tra hết rồi.”
Chu Hoàng lập tức báo cáo: “Trước đó có thông tin về Võ Minh. Bọn họ đã ra khỏi thủ đô, tiến vào Bắc Cương. Thiên Khải đang ở Bắc Cương.”
“Sau này, tôi điều tra sâu hơn thì phát hiện vị trí cụ thể của Thiên Khải. Ông ta đang ở Bắc Thiên Các. Nếu không ngoài dự đoán thì Thiên Khải nhất định sẽ xuất hiện trong tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Chu.”
Lần này điều tra đương nhiên có chút nguy hiểm vì thực lực của Thiên Khải không hề tầm thường. Nhưng những việc nguy hiểm với tính cách của Chu Hoàng thì cô đương nhiên sẽ không nói ra.
Với những việc Diệp Thiên giao cho, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải hoàn thành cho bằng được.
Cho dù là phải chết.
“Thiên Khải rất thông minh.”
Diệp Thiên cười lạnh lùng như một vị tiền bối đang chỉ dạy cho hậu bối vậy.
“Nếu như ngốc một chút thì cũng không cần để ý làm gì. Hôm nào khác tôi sẽ đích thân ra tay trừ khử.”
Lời nói này nếu người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy điền rồ.
Trừ khử một võ sĩ tầng thứ mười? Trò hề gì không biết?
Thế nhưng đối với Chu Hoàng thì đó hoàn toàn là việc đương nhiên và hết sức bình thường.
Đừng nói là võ sĩ tầng thứ mười, ngay cả cảnh giới cao hơn thì e rằng cũng sẽ chết dưới tay Diệp Thiên chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Đúng rồi, Bắc Thiên Các có thái độ gì?”
Diệp Thiên rót cho Chu Hoàng cốc nước, cô vội đón lấy rồi trả lời: “Gần đây tôi tiếp cận nhưng không nhận ra bọn họ có thái độ gì khác biệt, bọn họ đều che giấu rất kỹ, hoặc có thể nói là rất khéo léo.”
“E rằng không tới phút cuối, khó có thể xác nhận được bọn họ đứng về phe nào.”
Nhắc tới chuyện này, Chu Hoàng cảm thấy đau đầu. Bọn người này đều là hồ li tinh, làm việc không chút sơ hở.
“Không sao.”
Diệp Thiên vẫn điềm nhiên.
“Thái độ của bọn họ chỉ có thể ảnh hưởng tới tương lai của Bắc Thiên Các, không thể thay đổi những chuyện khác được.”
“Nếu như đứng về phe chính nghĩa thì sẽ không xảy ra biến cố, nhưng nếu như đứng về phe ác…. Bắc Thiên Các cũng không còn giá trị để tồn tại nữa.”
——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện