Không ngờ Bách Mi cũng chủ động nhắc tới “Sơn Hà lệnh”.
Không ai ngờ được chuyện này. Một số người còn đoán rằng Bách Mi có thân phận khác. Nếu như chỉ là một cô gái hoạt động trong câu lạc bộ thì sẽ tới đây xen vào chuyện này sao? Đáp án không nói cũng biết!
“Ông cố Chu, mọi người đều muốn xem Sơn Hà lệnh, ông đừng cố giấu giếm nữa, có chính là có, mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nhìn một cái cũng không chẳng ảnh hưởng gì đến nhà họ Chu mấy người!”
Lúc này, một bóng người xuất hiện. Đó là Trương Linh Phóng, trưởng lão của Bắc Thiên Các. Ông ta vuốt chòm râu lơ phơ, hai mắt sáng rực nhìn ông cố Chu chăm chăm.
“Đúng vậy, một cái lệnh bài mà thôi, có tới mức phải giấu kỹ như vậy không?”
“Cứ lấy ra cho mọi người xem đi!”
“Mọi người đều muốn xem mà!”
Lời Trương Linh Phóng nói được số đông hưởng ứng, đám người nhà họ Chu khó chịu ra mặt.
Không nói tới chuyện họ có Sơn Hà lệnh hay không, cho dù có thì lấy Sơn Hà lệnh không chỉ là vấn đề ảnh hưởng tới nhà họ Chu hay không nữa.
Dù gì Sơn Hà lệnh này có liên quan trực tiếp tới Tử Thành, có bao nhiêu người sẽ phát điên vì nó?!
Lúc này, nhà họ Chu thực sự trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng kiểu tâm điểm này rõ ràng không phải là điều nhà họ mong muốn.
Người duy nhất chưa nói gì tới giờ chính là Diệp Thiên. Từ khi Trương Linh Phóng bước ra, đôi mắt anh đã dần đóng băng, tới mức tỏa ra khí lạnh.
“Các vị bắt nạt người ta quá đáng!”
Sắc mặt ông cố Chu vô cùng khó coi, ông ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Chu chúng tôi nếu có Sơn Hà lệnh còn co ro ở Bắc Cương sao? Chúng tôi ra lệnh cho các võ sĩ đi cướp lấy tài nguyên của lãnh thổ khác, như vậy không phải quá dễ dàng sao?!”
“Ông cố Chu, ông xem ông lo lắng chưa kìa. Số lần sử dụng của Sơn Hà lệnh có hạn, trong hoàn cảnh bình thường, các người sẽ không nỡ dùng đâu.” Doanh Đông cười nhạt nói.
“Nhóc họ Doanh kia, cậu còn nói lung tung thì xin mời rời khỏi đây, hơn nữa, tôi cũng chưa mời người nhà họ Doanh tới tham dự tiệc mừng thọ của tôi!”
Sắc mặt Chu Càn càng ngày càng xấu, tới mức ông ta đã thẳng thừng ra lệnh tiễn khách!
“Ông cố Chu, ông đang muốn đuổi chúng tôi đi sao?” Thiên Khải đứng trước mặt Doanh Đông cười gượng: “Tôi đã nói trước rồi mà, mục đích lần này tôi tới là vì Sơn Hà lệnh. Nếu như không thấy nó, tôi sẽ không rời khỏi.”
Doanh Đông cũng nói thêm vào sau đó: “Đúng vậy, tốt nhất nên lấy Sơn Hà lệnh ra đây!”
“Sơn Hà lệnh là vật vô cùng quan trọng, nhà họ Chu các người đừng giấu túi riêng nữa!”
Trương Linh Phóng đứng bên cạnh thúc giục.
Đừng thấy thế lực Bắc Thiên Các lớn mạnh nhiều cao thủ, thực ra đứng trước Sơn Hà lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Lần này Bắc Thiên Các phái ông ta tới đây cũng vì Sơn Hà lệnh!
“Một người nói nhà họ Chu có Sơn Hà lệnh có lẽ không đúng nhưng gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chắc chắn không sai.”
Những thanh niên ít tuổi hơn như Vương Thiên Lượng cũng thi nhau lên tiếng gây sức ép cho nhà họ Chu.
Những người còn lại đều ngạc nhiên. Họ là những người thật lòng tới tham dự bữa tiệc mừng thọ, họ không biết tại sao sự việc lại tới nước này nhưng bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng, đương nhiên họ sẽ chọn cách đứng một bên xem kịch. Nếu như phát hiện ra lợi ích gì, họ cũng không ngại biến thành lang sói, cùng nhau cắn xé nhà họ Chu!
“Chu Quý, tiễn khách!”
Ông cố Chu tức tới run người.
Chu Quý lập tức căn dặn người làm, mời những kẻ gây chuyện ra khỏi nhà họ Chu.
“Ông cố Chu, kẻ biết thời thế là trang tuấn kiệt, ông cũng trăm tuổi rồi, nếu như còn mê muội không tỉnh ngộ, tôi không dám đảm bảo bữa tiệc mừng thọ hôm nay sẽ không biến thành tang lễ đâu!”
Thiên Khải tiếp tục uy hiếp ông cố Chu.
Tất cả mọi người mặt đều biến sắc. Câu nói này rõ ràng là một tín hiệu!
“Ức hiếp người quá đáng!”
Lúc này, một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi bên nhà họ Chu hét lớn, đứng ra.
“Đây không phải là trưởng lão Chu Hóa Thành của nhà họ Chu sao?!”
“Nghe nói ông sớm đã luyện tới cảnh giới thượng thừa rồi!”
“Này...mọi
người đừng hành động nóng vội!”
Thấy bóng người bước ra từ phía nhà họ Chu, đám người xung quanh lập tức trở nên náo loạn!
Rất rõ ràng, trưởng lão nhà họ Chu có thực lực rất mạnh! Hơn nữa, rất nhiều người biết rõ điều này!
“Trưởng lão, những người này quá hỗn hào, xin trưởng lão ra mặt phân xử!”
Đám người nhà họ Chu đồng loạt chắp tay, ai nấy cũng vô cùng tôn kính ông lão!
Ngay cả ông cố Chu, Chu Càn cũng tán đồng nhìn về phía trưởng lão này, tỏ ý nói ông ta có thể ra tay rồi.
Câu nói vừa dứt, đột nhiên khí thế toàn thân của trưởng lão bộc phát!
Hu!
Một giây sau, thực lực của ông lão đều được thể hiện hết ra ngoài khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
“Võ sĩ tầng thứ chín!”
Đám người mở to mắt ngạc nhiên.
Hơn nữa thực lực ông lão thể hiện ra còn mạnh hơn Doanh Đông trước đó rất nhiều. Ông ta chắc chắn là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín!
“Chuyện này...”
Doanh Đông bất giác lùi lại phía sau một chút.
Những người khác cũng sáng mắt. Ban đầu còn có một số người muốn nhảy lên thử sức nhưng bây giờ đã không dám manh động nữa!
“Nhóc con, là cậu cầm đầu đúng không?
Trưởng lão nhà họ Chu lạnh lùng cất tiếng. Hai mắt ông dán chặt lên người Thiên Khải, lúc này đang bất động, cũng là kẻ đầu têu nhắc tới Sơn Hà lệnh!
“Hôm nay cho cậu biết thế nào là qua cửa nhà họ Chu, bước vào địa bàn nhà họ Chu phải nghe lời người nhà họ Chu!”
Trưởng lão nhà họ nói xong liền chuẩn bị giết gà dọa khỉ, đe dọa tất cả khách mời!
Phù phù!
Khi nhìn thấy trưởng lão nhà họ Chu xuất hiện, đám đông đã vội vàng lùi lại phía sau.
Võ sĩ tầng thứ chín xuất hiện, e là hậu quả chết người!
Thế nhưng Thiên Khải, mục tiêu của trưởng lão họ Chu, lại không hề cử động chứ đừng nói là lùi sau, ngay cả chớp mắt cũng không có lấy một cái!
“Nhóc con, chịu chết đi!”
Nắm đấm của trưởng lão này đã tới trước mặt Thiên Khải. Lúc này, hắn nhếch miệng nở một nụ cười. Sau đó, hắn ra tay!
Người ta chỉ nhìn thấy quần áo Thiên Khải bùng lên một cơn gió lạ, một luồng khí mạnh mẽ đột nhiên bộc phát ra ngoài, hướng về bốn phía!
Ù ù....
Ngay cả những người cách rất xa cũng bị thổi tới mức đứng không vững. Bàn ghế trong sảnh cũng rung chuyển không ngừng! Người gần hắn nhất lúc này, trưởng lão Chu cũng đột nhiên mặt mày biến sắc!
“Không, không...”
Như thể cảm nhận cảnh tượng khủng khiếp sắp xảy ra, ông ta muốn tránh đi ngay lập tức, nhưng...đã muộn rồi!
Huỵch!
Nắm đấm của ông ta còn chưa đụng tới Thiên Khải thì đã bị một lực mạnh tấn công.
Bởi vì ông ta đứng rất gần Thiên Khải nên gần như toàn bộ lực đều tập trung hết lên người một mình ông, Chu Hóa Thành như bị nghiền nát, toàn thân đều bị lực này làm bị thương!
Roàng! Roàng! Roàng!
Lúc sau, trưởng lão họ Chu đã bị bay ra ngoài, xô đổ liên tiếp mấy bộ bàn ghế rồi mới ngã xuống đất. Bộ dạng ông ta vô cùng thảm hại, mà mạng sớm đã chẳng còn. Hai mắt đầy giận dữ, gương mặt vẫn còn nét kinh ngạc và hãi hùng khi nãy. Chết cũng không nhắm mắt.