Một cô gái đạt tầng thứ mười lại quỳ gối trước cậu thanh niên họ Diệp kia.
Chưa hết.
Vẻ mặt kính trọng của cô ta càng khiến người ta phải ngạc nhiên bất ngờ. Trông cô chẳng khác gì thuộc hạ, nhìn thủ lĩnh của mình với ánh mắt tôn sùng vậy.
Doanh Đông nằm bò trên đất, trong mắt còn mang theo tia hy vọng.
Mặc dù hắn không biết cô gái này nhưng một võ sĩ tầng thứ mười đột nhiên xuất hiện, chỉ cần đối đầu với Diệp Thiên thì coi như là đang giúp hắn cho nên hắn chờ đợi.
Hắn nghĩ tới nữ võ sĩ tầng thứ mười ra tay với Diệp Thiên, thế nhưng mọi thứ lại chỉ nằm trong tưởng tượng.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn phải ngỡ ngàng.
“Cô, cô rốt cục là ai?”
Doanh Đông dùng chút sức mọn cuối cùng hỏi câu này, trong lòng sớm đã run sợ từ lâu.
Nếu như sớm biết có cảnh này thì e rằng hắn đã rời khỏi Bắc Cương từ lâu chứ đến đây làm gì.
Còn bây giờ, mọi thứ đã quá muộn.
Diệp Thiên cúi đầu, thấy Doanh Đông chỉ còn chút hơi tàn, anh khẽ lắc đầu: “Cậu lại quên rồi, người hỏi câu hỏi là tôi. Bây giờ cậu chỉ là kẻ trả lời cho câu hỏi đó mà thôi.”
Sau khi nói với Doanh Đông câu này, Diệp Thiên lại nhìn về phía Bạch Tử U.
Anh căn dặn: “Đây là người nhà họ Doanh, đừng để hắn chết là được, còn những việc khác sắp xếp thế nào tự cô xử lý. Chỉ cần moi từ miệng hắn ra những thông tin tôi muốn biết là được.”
“Vâng. Đây là sở trường của tôi.”
Bạch Tử U cười một cách điềm nhiên. Nhưng, nụ cười đó trong mắt Doanh Đông lại như ma như quỷ, căn bản không phải là một cô gái xinh đẹp gì cả.
Hắn chỉ thấy lạnh toát người.
Bạch Tử U không hề chậm trễ. Cô cúi người, túm lấy áo của Doanh Đông rồi nhấc hắn lên như nhấc một con chó sau đó lên tiếng hỏi: “Thực lực của anh Diệp thế nào có lẽ cậu đã được chứng kiến. Còn nhà họ Doanh, lúc mạnh nhất, thịnh vượng nhất cũng chỉ có vậy mà thôi, có thể có thứ gì mà khiến cho anh Diệp của chúng tôi muốn có được nhỉ?”
Doanh Đông lặng người.
Bạch Tử U tiếp tục: “Trong mắt anh Diệp, cậu… chẳng qua cũng chỉ là một hòn đá cứng ngắc. Nói hay không nói thực ra chẳng quan trọng. Anh ấy chỉ không thích khi hỏi câu hỏi nào mà người trả lời lại cứ im lặng thôi.”
Doanh Đông nghe xong thì run rẩy.
“Cho nên trong lòng cậu cho rằng thứ quý giá nhất cần bảo vệ đối với anh Diệp của chúng tôi mà nói chẳng qua cũng chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.”
Bạch Tử U nói xong thì khẽ lắc đầu.
Mặc dù Doanh Đông đã phải chịu đòn đả kích quá lớn, nhưng những gì Bạch Tử U nói thì về cơ bản đều là thật.
Cho dù Doanh Đông kiên quyết không nói thì đối với Diệp Thiên mà nói chẳng qua cũng chỉ là trò vặt vãnh. E rằng hai ngày sau sẽ quên đi sạch sẽ.
Khi Doanh Đông mở miệng định nói thì Bạch Tử U lại không cho hắn cơ hội. Tay cô đã chặt ngang sau gáy hắn.
Đôi mắt hắn bị màn đêm bao trùm. Hắn đã bất tỉnh nhân sự.
“Hiếm khi có cơ hội dày vò một người, sao có thể tuỳ tiện khiến cậu thoả hiệp được.” Bạch Tử U hắng giọng.
Sau đó cô nhấc Doanh Đông vừa chìm vào cơn mê đi ra khỏi nhà họ Chu.
Không ai cản đường, cũng chẳng ai dám lên tiếng. Mọi người chỉ nhìn chăm chú như thể tiễn khách vậy.
Từ đầu tới cuối không hề có một tiếng động nào vang lên.
Sau khi Bạch Tử U rời đi, mới bắt đầu có tiếng nói.
“E rằng Bắc Cương sắp thay đổi rồi.”
“Người thanh niên này rốt cục là thần thánh phương nào. Đến cả võ sĩ tầng thứ mười cũng phải quỳ phục. Ngay cả nhà họ Chu – một gia tộc mạnh như vậy cũng phải lép vế.”
“Trên tầng thứ mười còn cảnh giới nào khác nữa không?”
“Ôi, nói năng phải thận trọng. Trên tầng thứ mười là cấm kỵ.”
Mọi người đều kinh ngạc. Lúc này ánh mắt lại đổ dồn về phía Diệp Thiên.
Thế nhưng lúc này Diệp Thiên lại đi về một hướng. Ở đó có một bóng hình vừa đứng dậy.
Người này chẳng phải ai khác mà chính là Bách Mi.
Thấy Diệp Thiên đi tới, Bách Mi giật mình. Cô ta vốn không định đứng dậy
nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí. Không biết cô ta đứng dậy từ bao giờ. Như thể cô ta làm vậy để che đậy cảm xúc bên trong.
Bách Mi lên tiếng trước: “Thế nào? Xử lý xong những người khác, anh bắt đầu muốn ra tay với tôi à?”
“Lẽ ra tôi nên ra tay với cô đầu tiên.”
Diệp Thiên nói đúng một câu.
Vì lần đầu gặp mặt, anh đã nhận ra đối phương không hề đơn giản. Sau đó, Bạch Tử U điều tra kỹ hơn thì phát hiện được thân phận của cô ta.
Thành viên của Bạch Cốt Hội.
“Anh biết từ trước rồi?”
Bách Mi thu nụ cười trên mặt lại, cơ thể cô ta cứng đờ cả lại.
Cô ta để lộ cái khí tức võ sĩ như có như không.
“Không cần căng thẳng.”
Diệp Thiên khoát tay: “Nếu tôi ra tay thì bất cứ hành động nào của cô cũng vô ích, thậm chí còn hại bản thân cô.”
Bách Mi trầm tư rồi nở nụ cười: “Anh nói cũng phải. Với thực lực của anh, kể cả không ra tay thì e rằng cũng khiến mạng của tôi phải để lại đây rồi.”
Bách Mi nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, chỉ cảm thấy ngỡ ngàng.
Thực lực của Diệp Thiên như vậy, cô ta lấy gì ra mà phản kháng.
“Tôi không biết thân phận của cô ở Bạch Cốt Hội thế nào. Nhưng cô nói cho người của Bạch Cốt Hội biết, hiếu kỳ chỉ hại chết mình. Lần đầu tôi có thể tha, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai.”
Diệp Thiên nói xong thì quay người đi.
“Đi luôn đi, nhân lúc tôi còn chưa thay đổi suy nghĩ.”
“Được. Tôi nhớ lời anh.”
Bách Mi không do dự. Trước khi rời đi, cô ta để lại một câu: “Nhưng chúng ta sẽ gặp lại thôi. Lúc đó anh đừng hiểu nhầm tôi, hoặc chỉ là sự tò mò của mình tôi với anh thôi. Hi hi, ngày hôm đó cũng không xa đâu.”
Bách Mi nói rồi cũng sải bước rời đi.
Nói đi là đi, tuyệt đối không chần chừ.
Sau khi luồng khí tức của Bách Mi tản đi, Diệp Thiên mới quay người lại.
Anh nhìn về hướng cô ta vừa đi, ánh mắt sâu xa. Anh để Bách Mi rời đi có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, từ khi Bách Mi xuất hiện trước mặt anh, chưa từng để lộ sát khí, cũng chưa đối đầu với anh, ngược lại còn chủ động giúp anh.
Thứ hai, anh có hứng thú với bí mật lớn đằng sau Bách Mi hơn.
Chỉ cần để cô ta đi thì mới có thể có được thứ mà anh cần biết.
Anh cũng rất chờ đợi lần gặp tới.
Nhìn xung quanh, mọi người cũng đã rời đi gần hết. Phần lớn đều lo sợ cho tính mạng của mình. Ở lại đây thì ai biết sẽ gặp phải cảnh gì?
“Người anh em Bắc Thiên Các này, sư phụ của cậu cũng đã đi rồi, cậu còn ở lại đây làm gì?”
Diệp Thiên vốn dĩ định nói chuyện với Mạc Linh nhưng lại thấy bóng dáng Khôn Tuyệt. Nghĩ tới lần gặp mặt trước đó không hề vui vẻ, anh liền đi tới chào hỏi.
Khôn Tuyệt lúc này còn đang ngẩn ngơ. Hắn là kẻ si mê võ thuật, cho nên mục đích hắn ở lại là muốn tận mắt chứng kiến trận quyết đấu, hy vọng có thể ngộ thêm được gì hoặc học lén được gì đó.
Thế nhưng không ngờ sau khi sư phụ hắn bị kiểm soát thì chẳng có cuộc quyết đấu nào.
Đợi hắn định thần trở lại, chuẩn bị rời đi thì hung thần này lại chĩa vào hắn.