Kỳ Long, võ sĩ tầng thứ tám, là vệ sĩ mà Chu Ngạn Phi bỏ ra khoản tiền kếch xù để mời về.
Hắn ta đã từng lên ti vi không ít lần, đã từng làm vệ sĩ cho rất nhiều người nổi tiếng.
Những nhiệm vụ và trọng trách hắn từng đảm nhiệm, hắn chưa bao giờ để xảy ra chuyện, luôn hoàn thành xuất sắc khiến người ta phải khiếp sợ.
Thế nhưng lần này, đường đường là võ sĩ tầng thứ tám, lại bị giết chỉ trong phút chốc.
“Không, không thể nào…”
Chu Ngạn Phi đứng cách đó không xa trợn trừng mắt nhìn. Con mắt ông ta cứ thế đảo liên tục.
Đây là Kỳ Long đấy!
Đây là võ sĩ tầng thứ tám đấy!
Tại sao có thể…
Ông ta dụi mắt liên tục, vẫn còn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm.
Thế nhưng có dụi thế nào đi chăng nữa thì kết cục vẫn không thay đổi. Người nằm trên đất không phải Diệp Thiên mà là Kỳ Long.
Lúc này không biết Kỳ Long đã chết hay chưa.
“Mày, mày rốt cục là ai?”
Chu Ngạn Phi nuốt nước bọt. Khuôn mặt ông ta lúc này đã không còn vẻ coi thường như trước mà chỉ còn nỗi sợ hãi và sự thận trọng khi nhìn Diệp Thiên.
Người có thể dễ dàng đánh bại Kỳ Long như vậy nếu có ra tay với ông ta thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay cho nên ông ta cảm thấy lo sợ.
Nếu sớm biết người gây ra chuyện lợi hại đến vậy thì ông ta đã cho gọi những cao thủ võ cổ trong gia tộc tới đây rồi.
Bây giờ có gọi đến cũng đã muộn rồi.
“Tôi là ai ông không cần biết.”
Diệp Thiên khoát tay với Chu Ngạn Phi rồi từ từ nói: “Tôi đến đây không phải để gây chuyện. Ban đầu tôi cũng nói rồi, đưa người của ông và chỗ máy xúc này nhanh chóng rời khỏi đây nhưng các ông lại không nghe.”
“Bây giờ thì thôi đi. Đã dám ra tay với tôi, mà con người tôi ghét nhất chính là gặp những kẻ để lộ ra cái sát khí trên người.”
“Loại người này, tôi thường sẽ dùng một cách giống nhau để đáp lại, tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội sống sót trên đời.”
Nói rồi, Diệp Thiên cũng từ từ đi tới phía Chu Ngạn Phi.
“Đợi đã.”
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên đi về phía mình thì sợ hãi.
“Tôi là gia chủ nhà họ Chu. Nếu cậu dám đụng vào tôi thì e rằng rất khó có thể ra khỏi núi Bắc An này.”
Ông ta nghĩ ngay tới việc đe doạ Diệp Thiên, thế nhưng Diệp Thiên vẫn không dừng bước.
Chu Ngạn Phi với bộ dạng sắp khóc đến nơi, vừa lùi bước vừa lên tiếng: “Tôi… tôi không biết đắc tội cậu chỗ nào. Tôi cho người khai thác quặng ở đây thì sai cái gì?”
“Ở đây không phải là nơi mà ông có thể đụng tới.” Diệp Thiên trả lời.
“Tại sao?”
“Vì ông không xứng.”
Đừng nói là nhà họ Chu của ông, mà kể cả là nhà họ Chu của Chu Quý cũng không xứng khai thác ở đây, thậm chí còn là hành vi khai thác làm hại mảnh đất này.
Vì ở đây chính là đất tổ của nhà họ Đông Phương. Mà nhà họ Đông Phương chính là một gia tộc anh hùng.
Chu Ngạn Phi cứng đờ người.
Vì sao ông ta không xứng?
Khi ông ta định hỏi thì một bóng hình đã lại gần ông ta, giơ một tay ra bóp lấy cổ ông ta.
“Phù phù phù…”
Chu Ngạn Phi cố gắng thở.
Tim ông ta đập thình thịch, như thể tử thần đang bóp lấy cổ ông ta vậy.
“Cậu… cho dù cậu giết tôi cũng vô dụng. Ý định tới đây khai thác quặng không phải là ý của tôi mà là chủ kiến của Bắc Thiên Các.”
Chu Ngạn Phi cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, mắt ông ta cũng đảo sang toàn lòng trắng.
“Bắc Thiên Các?”
Diệp Thiên nghe ba từ này thì nhướng mày sau đó từ từ thả lỏng tay.
“Khụ khụ khụ…”
Sau khi Diệp Thiên thả lỏng tay, Chu Ngạn Phi ho liên hồi. Ông ta cố gắng hít thở rồi cười một nụ cười lạnh lùng: “Hoá ra cậu sợ Bắc Thiên Các à, ha ha ha…”
“Cũng phải thôi. Bắc Thiên Các là thế lực lớn nhất ở đây. Bọn họ còn mạnh hơn cả những nhân vật tầm cỡ của nhà họ Chu của Chu Quý. Địa vị cao đến ngay cả tôi cũng phải ngước nhìn.”
“Bây giờ cậu mau quỳ xuống dập đầu xin tha, nếu không tôi nói cho bên Bắc Thiên Các biết thì cái chờ đợi cậu chỉ là cái chết mà thôi.”
Chu Ngạn Phi thấy Diệp Thiên thả tay ra, ông ta còn tưởng ba từ “Bắc Thiên Các” khiến Diệp Thiên sợ hãi chùn bước.
Thực ra ông ta nghĩ cũng đúng thôi. Nhà họ Chu của ông ta
đã mạnh lắm rồi.
Là gia tộc hạng nhất ở Bắc An, những năm gần đây lại còn vượt qua cả nhà họ Chu của Chu Quý.
Thế nhưng trước mặt Bắc Thiên Các thì cũng chẳng là cái thá gì.
Nghe tới ba từ “Bắc Thiên Các” mà sợ hãi dè chừng thì cũng là chuyện thường tình mà thôi.
“Là người của Bắc Thiên Các muốn đụng tới đất này phải không?”
Diệp Thiên lên tiếng xác nhận lại lần nữa.
Thế nhưng Chu Ngạn Phi đã hồi phục lại trạng thái hống hách ban đầu.
“Thừa lời. Ông đây từ trước đến nay không bao giờ nói lời giả dối, cũng không dám lấy Bắc Thiên Các ra để làm trò đùa.”
Chu Ngạn Phi nhìn Diệp Thiên rồi bật cười: “Bây giờ sợ rồi chứ gì? Mệnh lệnh của Bắc Thiên Các ai mà dám không phục tùng theo? Đừng nói là đụng tới đất này, cho dù có lật cả đất ở Bắc Cương này lên cũng chẳng ai dám ngăn cản.”
“Biết điều thì mau dập đầu xin lỗi đi, nếu không việc này nhất định sẽ truyền tới tai của Bắc Thiên Các.. Câu sẽ chết thảm đấy.”
Nói rồi ông ta chìa ngón tay chỉ xuống đất ý muốn bảo Diệp Thiên quỳ xuống.
Bốp!
Thế nhưng giây phút sau đó, đáp lời ông ta lại là một cái bạt chót tai.
“Mày… mày dám đánh tao?”
Chu Ngạn Phi thẫn thờ.
Ông ta đã lôi cả Bắc Thiên Các ra rồi.
“Bảo người của Bắc Thiên Các tới đây.”
Diệp Thiên ra lệnh.
“Cái gì?”
Chu Ngạn Phi sững sờ.
Là Bắc Thiên Các đấy!
Rõ ràng là làm bữa. Bây giờ biết được thế lực mạnh đứng sau tất cả là Bắc Thiên Các rồi thì lẽ ra nên xin lỗi hoặc lập tức bỏ trốn mới phải chứ.
Sao hắn ta còn lấn tới thế nhỉ?
Lại còn muốn gặp người của Bắc Thiên Các?
Không phải hắn ta muốn chết sao?
Bốp!
Lại một cái tát nữa giáng tới.
Hai bên mặt của Chu Ngạn Phi sưng phổng cả lên, trên mặt hằn rõ dấu tay.
Những công nhân đứng xung quanh đều thẫn thờ. Bọn họ hoang mang vì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy gia chủ nhà họ Chu với bộ dạng thảm hại thế này.
Bị người ta bạt cho liên tiếp.
Cũng không dám tức tối ra mặt.
“Đây, đây là cậu nói đấy…”
Chu Ngạn Phi không kịp bưng mặt lại, lập tức rút điện thoại ra: “Vậy tôi gọi. Cậu đừng có mà hối hận.”
Diệp Thiên lại giơ tay lên.
Chu Ngạn Phi run rẩy không dám chậm trễ. Ông ta lập tức bấm số gọi.
Rất nhanh chóng, điện thoại đã kết nối. Phía đầu dây bên kia vang lên giọng của một người thanh niên: “Gia chủ nhà họ Chu? Sao vừa mới gặp mà ông lại gọi điện thoại tới rồi?”
Chu Ngạn Phi nói với giọng bi đát: “Cậu, cậu có thể tới núi Bắc An không? Xảy ra chuyện rồi.”
Đầu dây bên kia vang lại: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Ngạn Phi lén nhìn Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên không tỏ vẻ gì thì vội nói: “Có người gây chuyện, sau đó tôi nói với hắn là Bắc Thiên Các ra lệnh khai thác quặng. Hắn không những không sợ mà ngược lại còn hống hách đòi gặp cậu.”
Dù gì thì hai bên đều là đao, ông ta đành liều mạng thôi. Ông ta chĩa mũi dùi vào Bắc Thiên Các.
“Hừ.”
Nghe vậy người ở đầu dây bên kia hắng giọng rồi cúp máy.
Chu Ngạn Phi cất điện thoại, nuốt nước bọt rồi mới lên tiếng: “Cậu ta đến luôn đấy…”