“Ở đây là…”
Đông Phương Tĩnh đang định nói gì đó thì Diệp Thiên lên tiếng ngắt lời: “Nơi này Bắc Thiên Các các người không đủ tư cách mà chiếm dụng. Kẻ nên cút là các người mới phải.”
Đông Phương Tĩnh định thần trở lại rồi lập tức im bặt.
Nơi này là đất tổ của nhà họ Đông Phương. Bây giờ cả dòng họ chỉ còn lại một mình cô. Cô phải giữ gìn và giữ kín nơi này, nếu không, tới khi ai cũng biết thì e rằng nơi này không còn tên dòng họ Đông Phương nữa, thậm chí sẽ chẳng mấy chốc mà trở thành thánh địa vui chơi của người khác.
“Ồ.”
Khi Diệp Thiên vừa dứt lời, Triệu Khôi liền bật cười. Tiếng cười của hắn mang theo sự châm biếm và chế nhạo.
“Anh nói Bắc Thiên Các không xứng?”
Triệu Khôi giễu cợt: “Anh là cái thá gì mà cũng dám ở đây nói năng ngông cuồng?”
“Hôm nay tôi phải cho anh biết, đất ở đây là của Bắc Thiên Các, ngoài ra hai cô gái theo anh, Bắc Thiên Các chúng tôi cũng muốn có được.”
“Bây giờ mình anh cút khỏi đây, để hai cô gái này lại.”
Triệu Khôi hất cằm với bộ dạng cao ngạo.
Là cháu trai của thất trưởng lão Bắc Thiên Các, bình thường hắn vẫn luôn có tác phong thế này.
Ở Bắc Cương, gần như các gia tộc lớn đều đối đãi rất hậu với khách quý, đâu thể hống hách ngông cuồng như hắn được?
Diệp Thiên và Chu Hoàng mặt mày khác thường. Duy chỉ có Đông Phương Tĩnh thì cau mày, tỏ rõ sự bực dọc.
Ở nơi cách đó không xa, Chu Ngạn Phi không biết nên đi hay nên ở. Sau khi đứng đó hồi lâu, ông ta phát hiện ra mấy người phía Diệp Thiên có vẻ như không ra tay với Triệu Khôi nên khoảng cách đôi bên có vẻ hơi xa.
Ông ta không nghe rõ cuộc hội thoại của hai bên nhưng từ hành động của Triệu Khôi có thể nhận ra rõ ràng hắn vẫn giữ cái khí thế lấn lướt đó.
“Lẽ nào mấy người này thật sự bị thân phận Bắc Thiên Các của Triệu Khôi làm cho run sợ rồi?”
Chu Ngạn Phi thảng thốt.
Lúc này, Triệu Khôi đột nhiên quay lại vẫy tay với Chu Ngạn Phi.
Ông ta do dự một lúc, quan sát tình hình không có gì nguy hiểm thì chậm rãi lại gần. Khi tới gần hơn, ông ta liền nghe thấy Triệu Khôi lên tiếng: “Trông cái bộ dạng của ông kìa. Không phải chỉ mấy kẻ chưa trải đời thôi sao? Bây giờ chẳng phải bị cái danh Bắc Thiên Các của chúng tôi làm cho khiếp sợ rồi đấy sao?”
“Cậu Triệu thật có uy.”
Chu Ngạn Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra những người này vẫn còn biết sợ Bắc Thiên Các.
“Được rồi, lát nữa ông đây hưởng thụ xong thì chia cho ông hưởng sái.” Triệu Khôi khoát tay nói đúng một câu.
“Hưởng thụ? Cho hưởng sái?”
Chu Ngạn Phi không hiểu.
Thế nhưng ngay lập tức đã thấy Triệu Khôi đi về phía hai đại mỹ nhân mà nói: “Còn không ngoan ngoãn lại đây, cứ phải để tôi ra tay à? Nếu tôi mà ra tay thì tên đàn ông kia chắc chắn phải chết, còn hai cô em đàn bà con gái cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam đâu.”
“Chi bằng ngoan ngoãn nghe lời, tiểu tử kia có thể cút khỏi đây yên ổn, còn hai cô gái các cô thì tôi sẽ đối xử thật dịu dàng.”
Hắn nói những lời này rất thản nhiên, giống như thể ra lệnh cho nô tì nhà mình vậy.
Diệp Thiên nghe xong thì bất giác bật cười rồi đáp lại: “Được. Tôi thì chẳng vấn đề gì, còn hai cô ấy, cậu phải hỏi ý của bọn họ cái đã.”
Câu trả lời của Diệp Thiên khiến Triệu Khôi bật cười.
Quả nhiên là sợ hắn rồi nên mới nói vậy mà.
Chu Ngạn Phi mặt mày hăm hở, lập tức đi về phía Diệp Thiên rồi rống lên: “Hoá ra cậu cũng có lúc biết sợ cơ à. Tên khốn khiếp, vừa rồi còn khiến bổn gia chủ đây dập đầu không biết bao nhiêu lần.”
“Chu gia chủ, ông còn dập đầu với hắn sao?”
Triệu Khôi lặng người, sau đó an ủi: “Vậy được, lát nữa hắn sẽ dập đầu với ông trước rồi mới được rời khỏi đây.”
“Đa tạ cậu Triệu.”
Chu Ngạn Phi rưng rưng nước mắt. Trước đó ông ta sợ muốn chết. Còn bây giờ, mọi cảm xúc tiêu cực như đã được gạt bỏ sạch sẽ.
Không hổ là Bắc Thiên Các uy danh thiên hạ. Đến cả một kẻ mạnh giết chết một võ sĩ tầng thứ tám cũng phải khiếp sợ rút lui.
Khi Triệu Khôi nói với Chu Ngạn Phi, Diệp Thiên liền lùi sau hai bước nói với
Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng: “Đừng đánh chết là được.”
“Vâng.”
Đông Phương Tĩnh và Chu Hoàng nhìn nhau rồi cùng đứng ra.
Triệu Khôi phát hiện ra phía đối diện có hành động nên lập tức đảo mắt qua nhìn. Thấy hai người đẹp chủ động đứng ra, hắn liền bật cười ngay tức thì: “Đúng rồi đấy. Biết điều thì lát nữa phục vụ tôi cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi hai cô đâu. Nên biết tôi là cháu của thất trưởng lão của Bắc Thiên Các. Các cô được phục vụ tôi là vinh hạnh cho các cô rồi.”
Chu Ngạn Phi sáng cả mắt. Vừa rồi ông ta còn đang chìm trong sự mê hoặc của hai từ “hưởng thụ” và “hưởng sái” mà Triệu Khôi nói có ý là gì thì bây giờ ông ta hoàn toàn không cần thêm bất cứ lời giải thích nào nữa.
Ông ta vô cùng kích động.
Bây giờ không những không phải chết mà còn có có được mỹ nhân phục tùng. Quả là kỳ diệu.
Mặc dù chỉ có thể ăn sái chút thừa của người khác nhưng phần thừa đó cũng đã là một cực phẩm rồi.
“Anh nói đúng. Làm người phải biết điều.”
Chu Hoàng lên tiếng. Cô dùng đúng lời của Triệu Khôi để đáp lại.
Khi đối phương còn đang ngây ra thì Chu Hoàng đã ra tay.
Phù!
Bùi mù bay tứ phía.
Giây phút sau đó, một bóng hình đạp mạnh trên nền đất.
“Anh thực sự quá yếu.”
Chu Hoàng lại một lần nữa lên tiếng. Lần này cô lên tiếng chỉ cách câu nói vừa nãy tầm một giây mà thôi.
Thế nhưng lúc này, Triệu Khôi vốn dĩ còn đang đứng thì đã ngã vật trên nền đất. Hắn đã bị Chu Hoàng đạp cho một đạp vào mặt.
“Chuyện, chuyện…”
Chu Ngạn Phi đảo tròn con mắt. Bây giờ ông ta mới phản ứng lại kịp.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, ông ta căn bản không thể nào tóm được.
“Thật lợi hại.”
Đông Phương Tĩnh sáng cả mắt. Mặt cô lúc này tỏ rõ sự hào hứng.
Đây chính là thực lực của võ sĩ tầng thứ mười sao?
Cô biết cảnh giới thực lực của Chu Hoàng. Chắc chắn là võ sĩ tầng thứ mười.
Những công nhân xung quanh càng thất thần hơn. Lúc này bọn họ đứng như chôn chân tại chỗ.
Còn Triệu Khôi đang nằm bò trên đất vì bị người ta đạp vào mặt lúc này cũng vô cùng sợ hãi.
“Cô, cô rút cục là ai?”
Hắn có vẻ tỉnh táo lại hơn.
Hắn bất ngờ không phải điều gì khác mà bất ngờ về thực lực của đối phương. Thực lực của hắn chí ít cũng là tầng thứ bảy, thế mà trong chớp nhoáng đã bị đánh bại?
Hắn căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của đối phương.
“Anh không xứng để biết.”
Chu Hoàng lạnh lùng lên tiếng. Trong giọng nói còn đem theo cái sát khí đằng đằng.
Đúng lúc này, Chu Ngạn Phi quay người định bỏ trốn.
Ruột gan ông ta như muốn bể tung ra.
“Sao bọn họ lại dám ra tay với Triệu Khôi chứ?”
“Lẽ nào bọn họ không sợ Bắc Thiên Các?”
“Không, không thể nào…”
“Nhất định phải trốn. Mình phải sống sót.”
Đây chính là những suy nghĩ trong lòng Chu Ngạn Phi lúc này.
Thế nhưng ông ta không chạy được quá xa thì mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Ở phía sau, dưới chân Diệp Thiên đứng đã hằn rõ vết nứt khởi đầu, cứ thế lan ra thành cả một đường nứt dài kéo thẳng tới dưới chân Chu Ngạn Phi.