LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Thật sự tồn tại


trước sau

“Cụ thể vì sao lại đổi tên thành thôn Lý Gia, thực ra tôi cũng không rõ lắm. Nhưng chắc chắn không phải vì cha Lý Đại Bưu làm trưởng thôn rồi đổi tên.”

Ông cụ Vu trả lời.

Diệp Thiên nghe vậy thì suy tư, sau đó lại nghe ông cụ Vu nói tiếp: “Sau khi thôn chia thành ba thì có một thôn gọi là thôn Lý Gia, một thôn gọi là thôn Thang Gia, còn thôn thứ ba nằm giữa thôn Lý Gia và thôn Thang Gia, đến bây giờ vẫn không có thông tin gì về nó.”

“Khu vực này cũng là nơi mà ban đầu tôi nhắc đến. Người vào đó gần như không ai sống sót ra về.”

Ông cụ Vu lúc nói những lời này đều tỏ vẻ rợn người.

Người xung quanh nghe ông nói vậy thì lập tức lên tiếng: “Hai vị ân nhân, hai người đừng vào nơi giữa hai thôn đó. Vào rồi thì không ra ngoài được nữa đâu.”

“Đúng vậy, trước đây có người thợ săn vào trong đấy săn bắt cũng không ra khỏi được.”

“Trong thôn còn làm chướng ngại vật chắn đường. Nếu muốn đi tới thôn Thang Gia thì phải đi đường rẽ. Nói tóm lại phải đi vòng qua khu trung gian đó.”

“Nghe nói thôn Thang Gia cũng đã đặt vật chắn đường từ lâu, cấm những người trong thôn vào khu vực trung gian đó.”

Cả đám người bắt đầu xôn xao.

Diệp Thiên nheo mắt rồi đáp: “Lẽ nào không một ai ra khỏi đó sao?”

Những người dân khác nghe vậy thì nhìn nhau sau đó đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, cũng không hiểu về chuyện này.

Duy chỉ có ông cụ Vu là đáp lời: “Có người ra khỏi đó nhưng không lâu sau thì chết. Lúc người đó ra khỏi khu vực ấy thì không còn minh mẫn nữa, nhưng cũng để lộ ra chút thông tin.”

“Nghe người này nói, người bên trong đó rất kỳ dị, hành sự bất thường, có thể tự cung tự cấp cho nên không cần liên hệ hay tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”

Cuối cùng ông cụ Vu nhìn sang Diệp Thiên và Bạch Tử U rồi nói chân thành: “Nếu như buộc phải vào trong đó thì tốt nhất hai người liên hệ với một nhóm người rồi đem theo vũ khí đi vào, nếu không thì sẽ không ra khỏi đó được đâu.”

Ông nói xong, ánh mắt của những người trong thôn kia đều tỏ vẻ tránh né. Bọn họ chỉ sợ Diệp Thiên nghe theo lời ông cụ Vu sau đó bảo bọn họ cùng đi tới khu trung gian kia.

Bọn họ không muốn chết.

Nếu để bọn họ phải lựa chọn giữa việc đối diện với cha con nhà họ Lý với việc đi vào khu vực trung gian kia thì bọn họ tuyệt đối sẽ chọn cái đầu tiên.

Dù gì thì cha con bọn họ cũng là con người. Còn ở khu kia thì toàn những sự thần bí khó lường, đến là người hay không phải là người bọn họ cũng không rõ.

“Ông Vu, vậy bây giờ thôn Thang Gia đâu?” Bạch Tử U hỏi.

Theo như ông cụ Vu nói thì thôn Dương Gia phân thành ba. Bây giờ một thôn là thôn Lý Gia, một thôn là thôn Thang Gia, khu ở giữa không có tên.

Thế nhưng vẫn không hề có manh mối gì về về sự tồn tại của thôn Dương Gia.

“Cái này…”

Ông cụ Vu lắc đầu cười khổ sở: “Cái này thì tôi không biết. Nghe nói những người ngày trước ở thôn Dương Gia đã chuyển khỏi đây lâu rồi. Nói không chừng còn đang ở nơi khác lập một thôn Dương Gia mới cũng nên.”

Chẳng mấy chốc trời đã chuyển tối. Sắc trời đen bao trùm khắp nơi.

Nhờ có sự giúp đỡ của người trong thôn mà Diệp Thiên và Bạch Tử U có chỗ ở.

Bọn họ ở bên cạnh chỗ của ông cụ Vu.

Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, giường chiếu cũng được sắp xếp ngăn nắp. Cũng không biết có phải là những người dân ở đây hiểu nhầm bọn họ là một đôi hay không mà chỉ sắp xếp có một chiếc giường.

“Anh Diệp, tối nay phải khiến anh chịu thiệt ngủ chung giường với tôi rồi.”

Bạch Tử U cười hóm hỉnh.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn rồi đáp: “Cô dọn chăn chiếu xuống đất ngủ.”

“Hả?”

Bạch Tử U bĩu môi, vẻ mặt ấm ức.

Thế nhưng ngay sau đó Diệp Thiên đã đổi chủ đề: “Cô thấy thôn Dương Gia có ở đây không?”

Bạch Tử U suy nghĩ kỹ càng rồi lắc đầu: “E rằng không ở đây.”

“Một người nói thôn Dương Gia đổi tên thì có thể có khả năng sai sót, nhưng một đám người đều nói như vậy
thì e rằng là sự thật.”

“Bây giờ một thôn gọi là thôn Lý Gia, một thôn là thôn Thang Gia, không hề liên quan tới thôn Dương Gia mà Doanh Đông nói.”

“Mà Doanh Đông năm nay mới bao tuổi?”

Bạch Tử U tự đưa ra phân tích.

Diệp Thiên lắc đầu cười: “Có phải cô bỏ qua một nơi rồi không?”

“Nơi nào?”

Bạch Tử U chớp mắt, rõ ràng chưa hiểu ra.

Thế nhưng ngay sau đó cô lại lên tiếng luôn: “Còn nơi trung gian đó?”

“Đúng, chính là nơi đó.”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Vả lại cô không phát hiện ra thôn Lý Gia và thôn Thang Gia nếu như tách ra rồi lại ghép vào thì xuất hiện thành chữ Dương sao?”

Bạch Tử U đột nhiên nghĩ ra điều gì, đột nhiên sáng mắt lên, nhưng sau đó cô lập tức đáp lời: “Ông cụ Vu không phải nói rồi sao, thôn Dương Gia phân thành ba, sau đó mới đổi tên mà? Bây giờ tên mới có chút liên quan tới tên thôn Dương Gia cũ thì cũng là điều bình thường.”

“Không, không hề giống nhau.”

Diệp Thiên nói thẳng: “Theo như hiểu biết của những người khác thì cái tên thôn Lý Gia là tên được cha của Lý Đại Bưu đổi sau khi lên làm trưởng thôn. Nhưng ông cụ Vu lại có ý khác, chứng tỏ sau khi thôn phân chia rồi lấy cái tên này là có dụng ý khác.”

“Vả lại, khu trung gian là nơi thần bí, đến cái tên còn không có. Tôi thấy nơi đó thực ra chính là thôn Dương Gia.”

Diệp Thiên sáng mắt lên, như thể tóm được gì đó rồi nói tiếp: “Cô nghĩ lại kỹ từng hành động của Doanh Đông mà xem. Hắn gần như đi tứ phía, nơi nào cũng đi, nhưng lại không xuất hiện trong khu vực này.”

“Nếu như nói người ra khỏi thôn Dương Gia là hắn, cũng giống như người bình thường sau khi vào trong đó rất khó ra ngoài thì mọi chuyện không phải là càng rõ ràng hơn sao?”

Bạch Tử U chăm chú lắng nghe. Nghe tới cuối, cô càng cảm thấy Diệp Thiên nói đúng.

Giống như những gì cô vừa nói, một người có lẽ là trùng hợp nhưng tất cả mọi người đều nói như vậy thì không thể trùng hợp được.

Nghĩ lại thì hành vi của Doanh Đông và mọi thứ xảy ra ở đây quả thực quá trùng khớp.

Có quá nhiều thứ trùng khớp, và đương nhiên không phải chỉ là sự trùng khớp đơn giản được.

“Còn khu vực trung gian có đi mà không có về kia rốt cục có phải là thôn Dương Gia mà Doanh Đông nói hay không thì ngày mai chúng ta tới đó là biết mà.”

Diệp Thiên nói với giọng đầy chờ đợi.

Kể cả không phải là thôn Dương Gia thì anh cũng muốn tìm hiểu xem rốt cục đó là nơi thế nào mà có thể khiến người ta một đi không trở lại.

“Ngủ đi thôi.”

Diệp Thiên lên tiếng sau đó nằm lên giường rồi nói tiếp với Bạch Tử U: “Hay là ngủ trên giường đi, nằm tạm một đêm.”

“Vâng.”

Bạch Tử U vốn định nằm dưới đất nhưng nghe vậy thì vui ra mặt.

Cả đêm yên tĩnh.

Trong căn phòng cũng vô cùng yên tĩnh.

Diệp Thiên có cách riêng. Đừng nói là bên cạnh có người nằm cùng, cho dù là pháo đạn nổ tung trời thì anh vẫn có thể ngủ ngon.

Chỉ có Bạch Tử U, một đêm trằn trọc lật người qua lại, trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp.

Mỗi một lần trở mình, cô lại cảm thấy hơi ấm ở bên bao trùm lấy mình khiến cô tỉnh mãi không thôi.

Cuối cùng, cũng không biết vì sao, nửa đêm cô cũng mơ hồ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, có người gõ cửa từ bên ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện