Vu Lạc sừng sờ, sao nhanh như vậy đã đổi trưởng thôn rồi? Hơn nữa trưởng thôn còn cung kính với tên nhóc kia đến như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc Vu Lạc mơ màng không biết làm sao thì đột nhiên có hai người áo đen từ bên ngoài vào, mỗi người áp giải một người nữa.
Một người là trưởng thôn cũ, Lý Đại Bưu.
Người kia là con trai ông ta, Lý Đạt.
Không biết hai người đã ở đâu cả đêm, so với tối qua, bộ dạng bây giờ của họ càng nhếch nhác hơn, đặc biệt là Lý Đạt.
Hôm qua bị đứt một tay, điều kiện chữa trị của thôn còn kém không thể nối được nên bây giờ hắn thành kẻ tàn phế.
Hai bố con vừa nhìn thấy Diệp Thiên liền lập tức quỳ rạp xuống, ra sức dập đầu rồi vội vàng nói: “Cầu xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi.”
Bọn họ dập đầu tới chảy cả máu cũng không dừng lại.
Vu Lạc vốn đã hoảng hốt, lúc này lại thêm bàng hoàng và sững sờ.
Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?!
Đó là trưởng thôn Lý Đại Bưu và con trai Lý Đạt!
Bình thường hai người họ ở trong thôn như là hoàng đế sống, tất cả dân làng đều sợ họ.
Mệnh lệnh của họ cũng không ai dám cãi!
Tóm lại là trong lòng phần lớn những người dân ở đây, Lý Đại Bưu chính là lãnh tụ tối cao, họ đều là bề tôi phải nghe lệnh! Đây chính là lẽ đương nhiên.
Nhất là Vu Lạc. Hắn chỉ muốn trở thành người giống như Lý Đạt, ngày ngày tiêu tiền như rác, chơi đùa với phụ nữ, ăn chơi xa xỉ. Vì vậy hắn luôn chơi với Lý Đạt, coi hắn ta như em mình. Họ bảo hắn làm gì hắn làm nấy.
Nhưng bây giờ hai bố con thần thánh trong lòng hắn lại hành động như vậy với tên nhóc này?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hắn không biết?
“Anh định xử lý bọn họ như thế nào?”
Diệp Thiên hỏi Lưu Chương.
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói dè dặt: “Xử lý theo pháp luật?”
“Có chết không?”
Diệp Thiên lại hỏi thêm câu nữa.
Lần này Lưu Chương trả lời luôn: “Nếu như không có tác động từ bên ngoài chắc chắn tử hình, hơn nữa còn là án thi hành ngay.”
“Tác động bên ngoài?”
Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Nói với cán bộ trung ương bên mấy người, hai bố con trưởng thôn Lý Gia, Lý Đại Bưu bị tai nạn đập đầu vào đá chết.”
“Hả?”
Lưu Chương vẫn chưa kịp phản ứng mà còn đang ngẩn ngơ.
Nhưng sau đó hắn ta đã mở to mắt ngay lập tức.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên ra tay.
Bụp! Bụp!
Hai tiếng động khẽ truyền ra ngoài.
Theo sau đó, bố con Lý Đại Bưu và Lý Đạt ngã gục xuống đất, vỡ sọ, máu chảy lênh láng ra sàn.
Chết vô cùng thê thảm!
“Chết như vậy rất giống bị đập đầu đúng không?”
Diệp Thiên thu tay về lạnh nhạt nói.
Không khí im bặt, không ai đáp lại, ai nấy đều vo cùng hoảng hốt.
Nhất là Vu Lạc. Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân hắn bất giác run rẩy. Nếu như không phải sáng nay đã đi vệ sinh thì e là hắn đã đái ra quần rồi!
Hắn hoảng loạn rồi, không phải kiểu hoảng loạn bình thường mà là kinh hồn bạt vía!
Phải nhớ rằng, khi nãy hắn còn đắc tội với Diệp Thiên, còn định lấy tiền của anh nữa!
Hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng phát hiện ra lúc này ngay cả nói hắn cũng không nói nổi.
Cơ thể hắn đã bị nỗi sợ hãi xâm chiếm!
Lưu Chương ở bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn hít một hơi thật sâu rồi gật đầu ngay tỏ vẻ đồng ý.
“Tôi hiểu rồi.”
Họ đều là người thông minh, Lý Đại Bưu này có thể tác oai tác quái, hoành hành ngang ngược ở thôn nhỏ này chắc chắn có lãnh đạo trung ương giúp đỡ.
Vì vậy để đề phòng, Diệp Thiên chọn cách tự mình ra tay để diệt trừ hậu họa!
“Hiểu là tốt.”
Diệp Thiên gật đầu.
Sau đó anh đưa mắt qua nhìn Vu Lạc, nở nụ cười nói: “Tại sao anh cứ muốn chạy vậy? Tôi có đáng sợ tới mức ấy không?”
“Tôi, tôi!”
Vu Lạc cố gắng thử nói gì đó nhưng ngay cả một câu cũng không ra hồn!
“Được rồi.”
Diệp Thiên xua tay, nụ cười trên mặt vụt tắt, anh nói bằng giọng lạnh lùng: “Nếu như không phải nể tình ông nội anh thì bây giờ anh đã giống như hai bố con kia, thành một cái xác rồi.”
Câu này của Diệp Thiên khiến sắc mặt của
Vu Lạc tái nhợt hẳn đi!
Rầm!
Hai đầu gối hắn mềm nhũn, tự nhiên quỳ xuống đất.
“Ân nhân, xin cậu tha cho cháu tôi!”
Ông cụ Vu cũng vội vàng quỳ xuống xin tha cho Vu Lạc.
Diệp Thiên liền đỡ ông dậy ngay.
“Ông Vu yên tâm, cháu sẽ không giết anh ta.”
Diệp Thiên thở dài.
Quả nhiên trong mắt ông cụ Vu, cho dù Vu Lạc làm bao nhiêu chuyện không phải, hắn ta cũng là cháu ông, cũng là người thân duy nhất của ông hiện tại.
Đáng thương không?
Đáng thương.
Nhưng, đây không phải là lý do.
“Chỉ cần cậu tha cho cháu tôi, tôi nguyện chết thay nó!” Ông cụ Vu vừa nói vừa ho dữ dội.
Sức khỏe của ông vốn đã không tốt, cũng đã đến tuổi đèn cạn dầu rồi. Tâm nguyện duy nhất của ông nhìn là thấy cháu mình có thể sống tốt.
Vu Lạc nhìn thấy cảnh này mà ánh mắt có hơi ngơ ngác.
“Được rồi, vẫn chuyện khi nãy, một trăm nghìn tệ này chỉ có hai trăm tệ là của anh, số còn lại anh cần phải trả.”
Diệp Thiên nhìn Vu Lạc.
Hắn ta vừa tỉnh táo lại liền khấu đầu nói: “Tôi lập tức trả cho cậu, ngay lập tức!”
Hắn ta sợ rồi.
“Không, không, không, ngay khi anh lấy thẻ ngân hàng đi, món nợ này anh đã không có quyền quyết định nữa.” Diệp Thiên xua tay nói: “Số tiền này lát nữa tôi sẽ sai người đi rút, ít nhất một nửa sẽ để lại cho ông nội anh, còn về anh, tôi sẽ nói người sắp xếp công việc, anh cứ ngoan ngoãn đợi ở đây làm việc kiếm tiền đi.”
Vu Lạc ngẩn người, hắn vốn vô cùng chán ghét công việc. Cho dù có ăn xin, cũng không muốn đi làm kiếm tiền! Vì vậy hắn mở miệng định từ chối nhưng nhìn ánh mắt Diệp Thiên lúc đó, hắn lại sợ.
Hơn nữa, Diệp Thiên cũng không định cho hắn cơ hội từ chối mà căn dặn Lưu Chương: “Đưa tên này đến một nhà máy thuộc quyền quản lý của các anh. Ít nhất trong vòng một năm, không được để hắn ta ra khỏi xí nghiệp. Mọi việc phải chấp hành nghiêm ngặt!”
“Vâng!”
Lưu Chương nhận lời ngay.
“Không, không!”
Vu Lạc nôn nóng muốn nói gì đó nhưng đã bị người ta kéo đi rồi.
Thực ra hắn nên cảm thấy may mắn, với tình cảnh của hắn, gặp phải kẻ giết người không chớp mắt như Diệp Thiên, e là hắn đã chết mấy lần rồi.
Nếu như không vì ông cụ Vu có lẽ Vu Lạc bây giờ đã lạnh ngắt!
Bởi vậy tội chết của Vu Lạc có thể miễn nhưng tội sống khó tha!
“Ông Vu, ông cũng đừng lo lắng cho anh ta nữa, nơi anh ta ở sau này chắc chắn sẽ còn an toàn hơn ở đây, sẽ không lông bông nữa.”
Diệp Thiên nhìn ánh mắt ông cụ Vu vẫn luôn nhìn về phía Vu Lạc, nét mặt lo lắng liền an ủi một câu.
“Hơn nữa với những việc anh ta làm trước đây tin chắc ông cũng biết. Nếu như thả loại người này ra ngoài xã hội, chỉ có thể có hai hậu quả, một là anh ta hại chết người khác, hai là bị người khác giết chết.”
Câu này anh nói về kinh nghiệm sống.