Thực ra Diệp Thiên có thể giết chết Dương Mạc, nhưng đứng ở một góc độ khác thì Dương Mạc cũng chỉ là kẻ bảo vệ cho thôn làng của mình, suy cho cùng là bởi lập trường của hai bên khác nhau mà thôi. Một lẽ đương nhiên rằng ấy không phải lý do để ra tay, thế nên Diệp Thiên chỉ phế bỏ đối phương.
“Rốt, rốt cuộc cậu là ai?” Ngay lúc này, ông già canh miếu kia định thần lại sau đó ra giọng chất vấn Diệp Thiên, nhưng khác với lúc đầu, giờ ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Thiên của ông ta ủ đầy sự nghiêm trọng.
“Với ông thì thân phận của tôi không có quan trọng gì cả, dù có nói thì ông cho rằng kẻ không bước chân ra khỏi cổng thôn như ông có thể biết sao?” Diệp Thiên nói một câu vậy, anh bỗng lại rẽ sang chuyện khác: “Mục đích tôi đến đây là để tìm người nhà họ Doanh, nhưng hình như giờ các người đổi sang họ Dương rồi nhỉ.”
“Chuyện này liên quan gì đến họ Dương họ Doanh chứ?” Ông già kia không rõ ràng cho lắm, đến đây chỉ vì một dòng họ thôi ư?
Diệp Thiên lắc đầu: “Năm ấy nhà họ Doanh nổi bật là vậy, nhưng về sau lại bị huỷ diệt, tôi cứ tưởng người của nhà họ Doanh đều đã chết cả nhưng gần đây mới phát hiện có ối người nhà họ Doanh vẫn sống đấy thôi. Điều tra một phen mới hay hình như mấy người nhà họ Doanh ấy đã đặt chân đến thôn Dương Gia. Tôi muốn biết chuyện này có phải thật không?”
Những gì nhận anh nhận được chỉ sự im lặng, ông ta không trả lời.
“Xem ra tôi lại đoán đúng rồi.” Diệp Thiên khẽ lắc đầu, anh đưa mắt nhìn bốn phía rồi chậm rãi nói: “Chỉ có một lý do khiến nhà họ Dương của các ông và nhà họ Doanh hợp lại với nhau thôi, đó chính là kết thông gia, hoặc có thể nói người nhà họ Dương ở rể nhà họ Doanh sau đó mượn thế lực của nhà họ Dương để đắp bồi cho nhà họ Doanh. Nhưng không ai ngờ rằng sau khi nhà họ Doanh lớn mạnh lại khiến nhà họ Dương gặp phải tổn thất lớn, thế nên nhà họ Dương chỉ có thể bấu víu mảnh đất này đến cùng, không thể rời khỏi.”
Diệp Thiên nói xong lại nhìn về phía ông già kia, anh thấy khoé mắt của ông ta co giật không ngừng: “Xem ra tôi lại đoán đúng rồi.” Diệp Thiên cười hờ hững, anh lại tiếp lời: “Nếu tất cả những gì tôi vừa đoán là đúng, vậy thì có thể rõ một điều rằng thật ra nhà họ Dương của các ông đã trở thành kẻ hầu người hạ của nhà họ Doanh, nhà họ Doanh chẳng khác gì lũ đỉa hút máu cả, liên tục vắt kiệt giá trị cuối cùng của nhà họ Dương, dù ở bên ngoài họ có bị huỷ diệt cả nhà nữa thì ở đây họ vẫn là dòng dõi bậc nhất.”
“Cậu, cậu đừng nói nữa.” Ông già kia bỗng ra giọng ngắt lời Diệp Thiên, vẻ mặt của ông ta có đôi phần đau khổ.
Diệp Thiên không tỏ vẻ gì thêm nữa, anh lặng chờ ông ta nói chuyện. Thái độ của tất cả mọi người xung quanh đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi Diệp Thiên ra tay, ý thù địch đơn thuần ban đầu trong lòng họ giờ nhường chỗ cho nỗi sợ hãi lên ngôi, thái độ thù địch kia chẳng còn đơn thuần nữa. Chủ yếu là do họ đang sợ hãi, ai ai cũng rõ nằm lòng thực lực của nhà họ Dương, cao thủ võ cổ tầng thứ tám đã là dạng tồn tại đáng gờm sánh ngang thánh thần ở trong thôn của họ.
Vậy mà người đáng gờm như vậy lại bị đè ép khi so đấu, không đấy không gọi là so đấu, đấy là bên đánh bên chịu. Mà suốt cả quá trình vừa rồi Diệp Thiên mới chỉ rung nhẹ cơ thể chút thôi, đơn giản là vậy là đã có thể phế đi một cao thủ võ cổ tầng thứ tám ngay tức thì. Vậy họ lấy đâu ra tâm tư chống trả được nữa đây?
Cuối cùng ông già kia cất lời: “Cậu đoán đúng hết rồi, nhưng không đủ.”
“Ồ?” Diệp Thiên thấy hơi tò mò.
Ông già lại tiếp tục nói: “Năm đó thế lực của nhà họ Dương cực kỳ lớn mạnh, dòng họ Doanh chỉ được coi là phụ thuộc của nhà họ Dương thôi, sau này có một người trong dòng tộc nhà họ Dương đi ở rể bên nhà họ Doanh, từ đó ủng hộ rồi bồi đắp nhà vợ, nhà họ Dương xuống dốc khi trải qua một cơn biến cố, lúc này nhà họ Doanh lại nhảy vọt lên, trở thành một con quái vật khổng
lồ. Từ đó hai nhà họ Dương và nhà họ Doanh đảo vị trí cho nhau, nhà họ Doanh còn sai phái nhà họ Dương đến nơi này để tránh sai lầm năm đó, thế rồi dựng lên cái thôn Dương Gia như ngày hôm nay. Yêu cầu duy nhất của họ là nhà họ Dương không được bước một bước ra khỏi nơi này.”
Diệp Thiên chăm chú lắng nghe xong lại bật cười. Quả đúng là vậy, khi một thế lực lớn mạnh lên tới đỉnh thì cũng là lúc bắt đầu suy bại. Nhà họ Dương năm đó là thế, mà nhà họ Doanh bây giờ cũng có khác gì đâu.
“Chuyện không đầy đủ chính là, thật ra không phải chỉ có mình người của nhà họ Dương ở cái thôn Dương Gia này, những kẻ mắc sai lầm hoặc người bình thường không thể tu luyện võ cổ của nhà họ Doanh cũng bị đuổi đến đây từ rất lâu rồi, mà tên của bọn họ đều bị đổi thành họ Dương hết.” Ông ta nói đến đây, khuôn mặt mất tự nhiên đến lạ, trong mắt đầy rẫy sự không cam lòng cùng với bất lực.
Diệp Thiên nắm được ý chính trong câu nói vừa rồi, ông già dùng từ “đuổi”, đã thế còn là đuổi những kẻ phế vật trong dòng tộc đến nơi này nữa, rõ rằng địa vị dân chúng ở đây vô cùng thấp kém trong mắt nhà họ Doanh, mà đúng hơn là không có địa vị gì cả.
“Ra là vậy.” Diệp Thiên cười nhạt, nói dễ nghe thì là nhà họ Dương phụ thuộc vào nhà họ Doanh, nói khó nghe thì giờ nhà họ Dương chính là kẻ hầu, là con chó bị tròng xích của nhà họ Doanh. Bọn họ đã mất quyền tự chủ của chính mình từ lâu rồi, giờ chỉ mặc cho kẻ khác xâu xé, sai bảo.
“Cậu muốn biết gì thì cũng biết cả rồi đấy, còn muốn sao nữa hả?” Ông già kia ngẩn người một lúc rồi nói một câu.
Diệp Thiên rảo mắt nhìn bốn phía, anh nói với vẻ thờ ơ: “Tôi không quan tâm trong số những người ở đây có bao nhiêu kẻ đổi từ họ Doanh sang họ Dương, nếu giờ đã mang họ Dương thì rời khỏi nơi này hết đi.”
Nghe vậy, đám đông bắt đầu xôn xao: “Dựa vào đâu chứ?” “Tổ tiên của chúng tôi sống ở đây hết mà, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi rời khỏi?” “Đúng vậy, chúng tôi chưa bao giờ ra khỏi nơi này cả, mà cũng chẳng muốn ra.” “Đây là nhà của tôi kia mà, không thể rời khỏi đây được.” Từng tiếng bàn tán nhốn nháo vang lên, ai ai cũng nhất trí phản đối, ở trong cái bầu không khí ấy thì dù có kẻ muốn rời khỏi cũng chỉ có thể chạy theo số đông.
Ông già trừng mắt nhìn Diệp Thiên, ông ta ra giọng hỏi: “Cậu có ý gì hả?”
“Không có ý gì cả.” Diệp Thiên lắc đầu, anh nói tiếp: “Tôi đến để tìm người nhà họ Doanh và không muốn ảnh hưởng đến người vô tội, đợi người nhà họ Dương các ông rời khỏi thì những kẻ chọn ở lại chính là người nhà họ Doanh có lòng hướng về gia tộc của mình, lúc đó xử lý đơn giản hơn nhiều.” Anh giải thích rất rõ ràng, mục đích của anh là đến tìm người nhà họ Doanh, còn chuyện phát hiện lịch sử “phát triển” của nhà họ Doanh chỉ là ngoài ý muốn, anh chỉ coi đó như một việc nhỏ chẳng mấy quan trọng.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Có vẻ như ông già kia đã nghĩ đến điều gì đó qua những lời nói của Diệp Thiên, ông ta kinh hãi không thôi.
“Tôi muốn xoá sổ nhà họ Doanh khỏi cái thế giới này một cách chân chính.” Diệp Thiên nghĩ một lát rồi nói như vậy. Mà liệu có thật hay không thì chỉ mình Diệp Thiên biết được. Nhưng lúc này, lời anh nói đã khiến gan bàn chân của những kẻ khác lạnh toát, luồng khí lạnh kia vọt lên đỉnh đầu, ai ai cũng phải run rẩy, mặt mày trắng bệch.
Nếu vừa rồi Dương Mạc không ra tay để thăm dò thực lực của Diệp Thiên thì e rằng giờ này họ đang khịt mũi coi khinh lời anh nói. Tuy mảnh đất này không lớn nhưng cũng có đầy rẫy cao thủ, chẳng lẽ một người nói xoá sạch là xoá sạch được luôn sao? Thế cũng lớn lối quá đấy. Nhưng sau khi họ chứng kiến cảnh Diệp Thiên dễ dàng phế đi một cao thủ võ cổ tầng thứ tám chỉ bằng một chiêu kia thì ai cũng tin lời anh cả. Diệp Thiên có khả năng ấy, e rằng cũng chẳng có ai có thể ngăn cản anh.