“Bọn họ sẽ đi đâu?”
Diệp Thiên lặp lại lời ông già.
Anh lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ lần này sẽ rời khỏi Bắc Cương tới vùng đất khác hoặc có lẽ mấy năm nay, bọn họ đã có chỗ ẩn nấp khác ở Bắc Cương rồi.”
“Nhưng những chuyện này đều không quan trọng.”
“Chuột có cách sống của chuột, nếu như bọn họ dám lộ diện, chắc chắn sẽ bị xử lý!”
“Đi thôi.”
Cuối cùng Diệp Thiên gọi Bạch Tử U rồi đi ra khỏi từ đường.
Bầu trời có hơi ảm đạm, chả mấy chốc đã nhá nhem tối.
Nơi này vào buổi tối khác hẳn với ban ngày.
Ban ngày gió bụi mịt mù, chỉ hít thở không cũng có không ít bụi bị hút vào trong phổi, nhưng tới tối, không khí lại vô cùng trong lành, cảnh đêm tĩnh lặng, không có gió và bóng người.
“Tử U, nếu như cô là người nhà họ Doanh, cô sẽ làm như thế nào?” Diệp Thiên vừa đi vừa hỏi.
Bạch Tử U suy nghĩ một lát rồi nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
“Ý của cô là bọn họ đang trốn trong thôn này? Nhưng là nơi mà ngay cả ông già giữ miếu cũng không biết?”
Diệp Thiên nói.
Bạch Tử U gật đầu, ý của cô chính là như vậy. Dù sao người nhà họ Doanh cũng không ít, nếu như tất cả đều an toàn rời khỏi nơi này, không thể không có động tĩnh, dù gì khi bọn họ vào trong này, bốn phía xung quanh đều bị bao phủ bằng khí độc.
Ngay cả võ sĩ tầng thứ mười cũng bị ảnh hưởng ít nhiều nên bọn họ không thể nào đều bình yên vô sự.
“Tôi cảm thấy bọn họ đã rời khỏi nơi này rồi.”
Diệp Thiên thở dài: “Sau khi tiếp xúc với mấy người nhà họ Doanh, tôi đã có cái nhìn khác về họ, đám người này rất đáng sợ.”
“Doanh Đông như vậy, Doanh Hải cũng như vậy.”
Bạch Tử U hơi ngẩn ngơ.
Sau đó Diệp Thiên nói tiếp: “Trong bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Chu, chắc chắn không chỉ một mình Doanh Đông tới đó, nhưng từ đầu tới cuối, cho dù có bị đánh, bị bắt, thẩm vấn thì Doanh Đông cũng không khai ra những người khác.”
“Còn có Doanh Hải nữa, có lẽ hắn ta sớm đã biết mình là con cờ chết nhà họ Doanh giữ lại nơi này nhưng cho dù có đứng trước cửa ải sinh tử, hắn cũng thà tự sát, can tâm tình nguyện làm một quân cờ.”
“Gia tộc như vậy, chắc chắn sẽ không đặt cược, huống chi ông già giữ miếu cũng nói rồi, còn có một lối ra rời khỏi nơi này, chỉ có người nhà họ Doanh mới biết.”
Diệp Thiên nói xong, Bạch Tử U hai mắt lấp lánh, cô thầm cảm phục trí thông minh của Diệp Thiên.
Từ khi đi tới đây, hình như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, điều duy nhất đáng tiếc là người nhà họ Doanh đối xử vô cùng tàn nhẫn với người của mình và với bản thân mình nên mới có thể rời khỏi đây một cách thần không biết quỷ không hay!
Vào đêm, người trong thôn đã đặc biệt chuẩn bị chỗ ở cho Diệp Thiên và Bạch Tử U nhưng hai người không hề vào trong mà còn bảo ông già đôn đốc người khác sớm thu dọn đồ đạc rời khỏi đây sớm một chút.
Một đêm yên ắng.
Sáng ngày hôm sau, rất nhiều dân làng mang theo nông cụ dọn dẹp đường. Họ làm không nhanh vì bị ảnh hưởng của khí độc.
Nhưng được cái nhiều người nên chưa tới một tiếng đồng hồ, họ đã mở ra được một con đường rộng, dài gần trăm mét.
Cây cối cũng bị chặt bỏ, cũng có người bị nhiễm khí độc nôn mửa tiêu chảy nhưng may có Diệp Thiên nên không xảy ra án mạng.
Buổi trưa. Nơi Diệp Thiên và Bạch Tử U đứng chỉ cách rừng cây rậm rạp mấy chục mét.
Ông già kính cẩn đứng bên cạnh.
“Nơi này do ông phụ trách, tốt nhất là rời khỏi đây trong ngày hôm nay.”
“Sau này tôi sẽ nói cấp trên phái người phụ trách mới tới cải tạo lại nơi này. Sau này mọi người muốn quay về thì tùy, nhưng trước đó chắc chắn không được!”
Đây là mệnh lệnh.
Theo như hiểu biết của Diệp Thiên về người nhà họ Doanh, e là bọn họ sẽ còn để lại gì hậu họa gì đó ở đất này mà những hậu họa này cần người ở lại xử lý.
Muốn tìm ra người này trong số hàng nghìn người trong đây thực
sự rất khó.
Không ai biết bọn họ sắp xếp bao nhiêu người ở lại.
Cách duy nhất chính là để toàn bộ người ở đây rời đi!
Đợi cấp trên cải tạo xong xuôi, diệt trừ hết hậu họa thì mới thực sự an toàn.
Thực ra Diệp Thiên đang giúp người thôn Dương Gia.
“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc làm theo!”
Ông già bảo đảm.
Bây giờ bất kỳ những lời Diệp Thiên nói, ông đều sẽ nhớ kỹ và nghiêm chỉnh chấp hành.
Ông nghĩ trong lòng, nếu như rời khỏi nơi này, ra ngoài rồi có thể nhờ Diệp Thiên làm chỗ dựa cho người thôn Dương Gia bọn họ. Dù gì cũng không ai biết, liệu người nhà họ Doanh có xuất hiện tìm bọn họ trả thù không?
Sau khi biết được thực lực của Diệp Thiên, ông già có lý do để tin rằng người nhà họ Doanh chắc chắn không dám đụng tới Diệp Thiên!
Bởi vì nếu bọn họ dám chọc tới anh, kết cục duy nhất chính là chết!
Diệp Thiên và Bạch Tử U không ở lâu mà rời khỏi ngay.
Sau khi đi khỏi đó, họ qua thôn Lý Gia.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trong thôn đã xảy ra biến cố vô cùng lớn.
Các loại máy xúc và công nhân đang tập trung ở đây để khai phá nơi này.
“Cậu Diệp!”
Lưu Chương luôn cử người canh giữ khu vực này.
Thấy Diệp Thiên ra ngoài, họ đã nhanh chóng tới báo cáo nên Lưu Chương đã đi tới đây ngay lập tức.
Đi cùng hắn còn có người dân thôn Lý Gia. Họ đều mặc quần áo mới. Mặc dù đều là những người gầy yếu thiếu chất nhưng sắc mặt ai nấy đã không thâm trầm như trước nữa mà tràn đầy hy vọng.
“Cậu Diệp ra rồi!”
“Ân nhân à, cậu không sao là tốt!”
“Mừng ân nhân quay về!”
Mọi người vỗ tay hoan hô, thậm chỉ còn đánh trống khua chiêng khiến Diệp Thiên chẳng biết phải nói sao.
“Bảo mọi người giải tán đi, có một vài lời muốn nói với anh.” Diệp Thiên dặn dò Lưu Chương.
Hắn gật đầu rồi nói với mọi người: “Bây giờ cậu Diệp rất mệt cần được nghỉ ngơi và yên tĩnh, mọi người chào mừng cũng chào xong rồi, ai về nhà nấy đi, đợi cậu Diệp nghỉ ngơi xong lại tới cảm ơn cũng không muộn.”
Lưu Chương nói xong, không khí yên tĩnh hắn, chỉ nghe tiếng nói khẽ.
“Nhất định phải để ân nhân nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đi thôi!”
“Ân nhân phải chú ý sức khỏe, chúng tôi thà hi sinh chứ không thể để cậu có chuyện!”
“Suỵt! Im lặng một chút, về nhà!”
Nhìn cách những người dân này thay đổi, Diệp Thiên cũng bật cười.
Anh có thể nhận ra họ đều thật lòng chào đón anh, cảm ơn anh. Chỉ là anh không thích không khí này.
Lưu Chương đứng bên cạnh than vãn: “Cậu Diệp à, cậu không biết người thôn Lý Gia đều coi cậu như thần đâu, họ còn tìm người làm cho cậu một bức tượng đặt ở miếu thần trước đây, ngày ngày cúng tế!”
“Chuyện này!”
Đột nhiên Diệp Thiên không còn gì để nói.
Chuyện này làm rùng beng tới mức...
Anh giúp người thôn Lý Gia cũng chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.
Nếu không gặp phải mà chỉ biết rõ tình hình ở đây, anh sẽ không tới để giúp đỡ ngay.
“Được rồi, chuyện này cử để đó đã rồi nói sau, bây giờ tôi nói chuyện thôn Dương Gia với anh.”