Đương lúc Quân Quân do dự thì cô lại chẳng thể ngờ được rằng Diệp Thiên đã suy xét, xử lý vẹn toàn mọi chuyện về sau. Vậy sao cô lại có thể không cảm kích cho được đây?
“Không cần quỳ nữa, có thời gian quỳ chi bằng mau chóng về nhà kêu người trong nhà dọn dẹp sớm chút, chuẩn bị dọn qua đây đi.” Diệp Thiên khoát tay.
“Cảm ơn anh Diệp.” Quân Quân lau vệt nước mắt nơi khoé mi, kia chính là những giọt nước mắt của sự cảm kích, cô không chần chờ gì nữa, chạy về nhà ngay lập tức.
“Tôi sẽ cử người đi theo giúp đỡ cô ấy.” Chu Quý đưa ra lời đề nghị.
Diệp Thiên không nói gì thêm, anh chỉ tay vào tên Vu Thành đang nằm ngất trên đất kia: “Xử lý chuyện của hắn ta luôn một thể, nếu hắn ta dám trả thù thì cứ việc xoá sổ nhà họ Vu ở Bắc Cương.” Giọng điệu bình tĩnh ấy tựa như sấm chớp đì đùng, khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
“Tôi biết nên làm thế nào rồi ạ.” Chu Quý gật đầu không ngừng, vẻ mặt của ông ta trông vô cùng nghiêm túc: “Cậu Diệp cứ yên tâm, có nhà họ Chu của chúng tôi ở đây thì những gia tộc khác đừng hòng gây ra sóng gió gì được.’
Diệp Thiên khẽ gật đầu. Chu Quý cũng không nói thêm gì nhiều nữa, sai người lôi Vu Thành đứng dậy sau đó mau chóng rời khỏi. Giờ nơi đây chỉ còn mỗi Diệp Thiên và một bóng người khác.
“Sao anh còn chưa đi?” Diệp Thiên đưa mắt nhìn bóng người kia rồi hỏi một câu, kẻ còn lại đang đứng tại nơi này chính là Chu Mặc An, khuôn mặt của hắn ta trông vô cùng do dự như muốn nói điều gì đó nhưng lại xoắn xuýt mãi thôi, có vẻ hắn ta đang rối rắm mình nên nói hay là không nói.
“Có gì thì cứ nói thẳng đi, Chu Quý dặn anh ở lại để nói phải không nào?” Diệp Thiên liếc mắt nhìn Chu Mặc An.
Chu Mặc An cười khổ sở không thôi, hắn ta vội nói: “Có người để lại thư mời, muốn mời anh Diệp đi Mộng Thiên Lâu một chuyến.”
“Ồ?” Diệp Thiên khẽ nhếch mày.
Chu Mặc An lại tiếp tục nói: “Bởi đối phương không để lại họ tên, chẳng rõ dụng ý của đối phương khi mời anh, mà cũng không biết đấy thuộc phe địch hay phe ta nữa, nên chúng tôi chưa báo với anh ngay.”
“Tôi hiểu.” Diệp Thiên gật đầu, dù sao giờ anh cũng đang ở trong nhà họ Chu, lỡ thư mời kia có vấn đề, là một bẫy rập mà phe địch dày công chuẩn bị, nếu nhà họ Chu mà đưa thư mời ấy cho Diệp Thiên rồi Diệp Thiên gặp phải điều gì nguy hiểm thì họ cũng chẳng tránh khỏi việc gánh vác trách nhiệm. Bọn họ rõ ràng thực lực của Diệp Thiên, e là chẳng có bất kì một âm mưu rắp tâm nào của lũ yêu ma quỷ quái gì có thể làm hại Diệp Thiên, gây thương tổn lớn lao nào cho anh cả. Nhưng điều đầu tiên phải nhắc đến là loại hành vi này không đúng một chút nào cả. E rằng dù là ai, dù có tốt tính cỡ nào cũng sẽ thấy không thoải mái khi bị kẻ khác đối phó bằng thứ quỷ kế thấp kém kia.
“Cảm ơn anh Diệp đã hiểu cho, đây là thư mời.” Chu Mặc An thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Thiên thấu tình đạt lý thế kia, hắn ta đưa cho Diệp Thiên một tấm giấy trông như chiếc danh thiếp được phóng to, phía trên là nét chữ viết tay bằng đầu bút lông với nội dung: “Trận thi đấu của Bắc Thiên Các sắp tới, liệu anh Diệp có thời gian ghé một chuyến qua Mộng Thiên Lâu?”
Một câu chữ ngắn ngủi với nội dung thẳng thắn nói rõ rằng họ muốn gặp mặt Diệp Thiên ở Mộng Thiên Lâu, nhân tiện còn nhắc tới trận thi đấu sắp tới của Bắc Thiên Các.
“Là ai đây nhỉ?” Diệp Thiên thấy hơi hứng thú, anh không đoán được thân phận của đối phương qua những con chữ này, bởi đây là lần đầu tiên anh gặp được nét chữ như vậy, nó chẳng phỏng theo bất kỳ ai cả.
Chu Mặc An cất lời: “Tên tuổi của anh Diệp truyền khắp các gia tộc lớn và thế lực hội nhóm riêng ở cả cái thành phố Bắc An này sau tiệc mừng thọ lần trước của ông cố, mà có lẽ người mời anh chỉ là kẻ xa lạ nghe ngóng được tên tuổi của anh.”
“Cũng có lẽ.” Diệp Thiên cười nhạt: “Nhưng tôi vẫn nghiêng về khả năng rằng đây là lời mời của một người bạn cũ.”
“Bạn cũ?” Chu Mặc An nửa cười nửa mếu, điều ấy là không thể, sao bạn cũ lại gửi thư mời mà không để lại tên tuổi thế kia chứ? Trong lòng Chu Mặc An hoảng hốt vô chừng, lỡ như người muốn đối phó với anh Diệp
là người xấu thì sao? Thế chẳng phải là quá nguy hiểm ư?
Diệp Thiên không biết hai chữ “bạn cũ” mà anh vừa nói lại khiến Chu Mặc An suy nghĩ lung tung miên man nhường kia, đương nhiên là “bạn cũ” kia của anh chẳng phải một người bạn chân chính gì cả, đấy chỉ là một câu trêu chọc thôi.
“Soạt.” Diệp Thiên nắm chặt tay lại, chẳng mấy chốc lá thư mời kia đã hoá thành tro bụi.
“Vậy cứ đi Mộng Thiên Lâu xem thử.” Diệp Thiên chắp hai tay phía sau lưng, anh chậm rãi cất lời sau đó chuẩn bị qua nơi hẹn.
“Anh Diệp để tôi dẫn đường.” Chu Mặc An xung phong đi phía trước, đương lúc trông thấy ánh mắt khó hiểu đầy ngạc nhiên của Diệp Thiên thì hắn ta nói rõ ngọn ngành ngay tức khắc: “Giờ anh Diệp là khách quý của nhà họ Chu chúng tôi, sự an toàn của anh là quan trọng nhất, tôi biết với thực lực của anh thì không một gia tộc hay thế lực nào có thể đối phó với anh cho được, nhưng tôi sợ về sau sẽ có người chuyển dời hết mọi âm mưu, tranh chấp lên nhà họ Chu chúng tôi, thế thì kẻ phải xúi quẩy là chúng tôi rồi.”
“Thế mới bảo sự an toàn của anh là quan trọng nhất. Nếu tôi đi cùng anh, lỡ gặp nguy hiểm gì thì chắc chắn tôi sẽ đứng chắn ngay trước mặt để tỏ lòng trong sạch của nhà họ Chu.” Trông Chu Mặc An hiên ngang lẫm liệt vô cùng khi nói những lời này.
Diệp Thiên cười lắc đầu: “Không cần phải căng thẳng như thế, tôi thấy rất yên tâm về nhà họ Chu của các anh.” Những gì anh nói đều là lời thật lòng, mấy gia tộc khác có thể phản bội hoặc chơi trò tay bắt tay nhưng âm thầm tính kế chứ nhà họ Chu thì không bao giờ có chuyện đó. Có nhiều chuyện Chu Mặc An và Chu Quý không biết nhưng ông cố Chu Càn lại biết đôi điều về thân phận của Diệp Thiên, ông ta cũng biết sự tồn tại của Diệp Thiên có ý nghĩa ra sao, đại diện cụ thể cho những gì. Bởi vậy sẽ không bao giờ dám đắc tội, dù bản thân ông ta có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không bao giờ có chuyện trở mặt với Diệp Thiên.
Song Chu Mặc An thì không biết những điều này, tuy hắn ta nghe thấy lời Diệp Thiên nói nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ kiên trì vô cùng: “Anh Diệp cứ để tôi đi theo anh đi, vả lại tôi cũng quen thuộc chỗ Mộng Thiên Lâu đó, giờ vừa hay có thể dẫn anh qua.” Chu Mặc An nói thế.
“Được rồi.” Diệp Thiên thấy Chu Mặc An kiên trì như thế nên chỉ đành nhún vai: “Vậy anh dẫn tôi qua đi.”
“Vâng.” Chu Mặc An nghe vậy, bấy giờ mới vui mừng khôn xiết. Giờ khắc này hắn ta chẳng còn giữ cái dáng vẻ kiêu ngạo của cậu cả nhà họ Chu trong lần đầu gặp gỡ trước mặt Diệp Thiên nữa mà lại ngoan ngoãn nghe lời tựa tên hầu vậy. Chu Mặc An sai người chuẩn bị xe ngay tức thì, thậm chí còn tự mình lái xe chở Diệp Thiên đi.
Mấy hôm nay núi Bắc An vô cùng náo nhiệt, người người từ mọi nơi đều đổ dồn về nơi này, hình như có liên quan trận thi đấu của Bắc Thiên Các.
“Núi Bắc An náo nhiệt nhất là vào dịp diễn ra cuộc thi đấu tranh tài của Bắc Thiên Các.” Chu Mặc An vừa lái xe vừa giới thiệu với Diệp Thiên.
“Tại sao lại có nhiều người thường ở đây vậy? Họ cũng tới đây vì cuộc tranh tài của Bắc Thiên Các sao?” Diệp Thiên đưa mắt nhìn phía ngoài cửa xe, anh thấy rõ số người thường chiếm đại đa số biển người ngoài kia.
Chu Mặc An lập tức giải thích: “Tuy mấy người này không có thực lực, đều là người thường nhưng xuất thân của họ cũng chẳng thuộc phạm trù “thường” đâu, giống với tên Vu Thành ngày hôm nay vậy, hầu hết bọn họ đều có gia tộc chống lưng, đến đây vì thấy thú vị tìm việc vui ấy mà.”
“Ra là vậy.” Diệp Thiên khẽ gật đầu.
“Kít.” Chỉ chốc lát sau chiếc xe hơi bỗng nhiên dừng lại đột ngột.