Người thanh niên kia mặc một chiếc áo trường sam màu xám, dáng người không cao không thấp nhưng trông rất hài hoà. Cơ bắp hắn hơi lộ ra, hay tay chắp ra sau, hắn từ từ đi xuống.
Người hắn toát ra cái khí chất nho nhã và ngạo nghễ.
Chỉ khi nhìn Diệp Thiên hắn mớ nở nụ cười đầy ý tứ: “Diệp Thiên, tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Người thanh niên này lên tiếng chậm rãi. Trong đôi mắt hắn giường như chỉ có một mình Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn về phía đối phương, lên tiếng: “Sao thế? Muốn trả thù cho ai? Là Doanh Đông à?”
Gã thanh niên này chính là Thiên Khải.
Lúc trước khi ở tiệc mừng thọ của ông cố chu, hắn và Doanh Đông cùng xuất hiện trước sau, mục đích là muốn uy hiếp nhà họ Chu giao ra Sơn Hà Lệnh.
Thế nhưng sau đó vì Diệp Thiên nhúng tay vào nên hắn mới lựa chọn bỏ đi.
Hắn rời đi nhưng vẫn để Doanh Đông ở lại.
“Không không.”
Thiên Khải cười đáp: “Tôi không quen với Doanh Đông cho lắm, vả lại hai người chúng ta đều là võ sĩ tầng thứ mười, vì người khác mà đấu đá lẫn nhau thì kết quả chỉ có thể là cùng bị thương thôi. Chi bằng ngồi xuống từ từ nói chuyện giải quyết vấn đề trong yên lặng há chẳng phải là tốt sao?”
Trong mắt Thiên Khải, Diệp Thiên có thực lực ở tầng thứ mười.
“Nói thẳng ra đi, mời tôi đến có việc gì?” Diệp Thiên nói thẳng.
Ban đầu anh còn cho rằng đối phương vì chuyện của Doanh Đông nên mời anh tới. Nhưng thực tế thì ngay lúc bước vào Mộng Thiên Lâu, Diệp Thiên đã biết rằng người mời anh không ai khác mà chính là Thiên Khải.
Gần đây anh tiếp xúc vời người ở tầng thứ mười không nhiều vả lại trong đó khí tức trên người Thiên Khải lại đặc biệt hơn cả. Cái khí tức mạnh mẽ đem theo sự trầm ổn và cao ngạo thật khiến người ta khó có thể nhận nhầm.
Vả lại với thực lực của Diệp Thiên thì cần biết rằng muốn cảm nhận và phân biệt sự tồn tại của một người như Thiên Khải là việc quá dễ dàng.
Lúc này anh tỏ vẻ khá là hứng thú.
Thiên Khải đã không phải vì chuyện của Doanh Đông mà mời anh tới đây thì là vì chuyện gì?
Anh không cho rằng đối phương vô duyên vô cớ mời mình đến đây.
Một người như Thiên Khải đến cả thân phận cũng có thể giấu đi. Bình thường hắn cũng giống như Mạc Huyền, thần không biết quỷ không hay.
Phần lớn thời gian hắn đều giấu thân phận. Ngoại trừ có việc quan trọng thì hắn mới xuất đầu lộ diện.
Giống như khi ở tiệc mừng thọ của ông cố Chu vậy. Hắn ra mặt đều là vì Sơn Hà Lệnh.
Đối với những người này mà nói thì Sơn Hà Lệnh vô cùng quý giá.
“Lẽ nào là Sơn Hà Lệnh?”
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên đột nhiên tỏ vẻ khó hiểu, nhưng sau đó anh lắc đầu.
Nếu như đối phương vì Sơn Hà Lệnh mà mời mình tới thì không có lý do gì từ bỏ cơ hội tranh giành khi ở tiệc mừng thọ của ông cố Chu rồi sau đó lại bỏ đi như vậy cả.
Cho nên chắc chắn là có mục đích khác.
“Cụ thể là việc gì thì chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói.” Thiên Khải cười đáp.
Hắn kín như bưng, không hé ra nửa lời.
Hai người cứ nói với nhau như xung quanh không có người vậy. Thế nhưng nội dung nói chuyện lại khiến những người xung quanh ngỡ ngàng.
“Vừa rồi người thanh niên kia nói võ sĩ tầng thứ mười là thế nào?”
“Không phải hai người bọn họ đều là võ sĩ tầng thứ mười chứ?”
“Đúng vậy, võ sĩ mà tôi tiếp xúc mạnh nhất cũng mới chỉ tầng thứ chín, vả lại còn là một người lớn tuổi. Còn trẻ thế này, không thể ở vào tầng thứ mười được.”
“Cùng lắm là tầng thứ chín.”
“Võ sĩ tầng thứ chín còn trẻ thế này cũng đã hiếm rồi.”
“Đúng là sơ suất. Sớm biết người đó mạnh như vậy thì chúng ta không nên để xảy ra mẫu thuẫn làm gì.” Mọi người xôn xao.
Chỉ có mình Chu Mặc An vẫn đứng một bên với vẻ cung
kính và căng thẳng. Hắn run rẩy.
Người khác thì không biết hai người trước mặt này có thực lực khủng khiếp đến thế nào chứ hắn thì biết rõ.
Đúng lúc này, gã đàn ông mặt đầy râu nằm hôn mê trên đất đột nhiên lắc đầu như thể thể hiện dấu hiệu đã tỉnh lại.
“Chuyện gì thế?”
Đương lúc gã đàn ông mặt đầy râu tỉnh lại, lập tức có tiếng thét: “Dám ra tay sau lưng ông đây, đúng là muốn chết.”
Nói rồi, ông ta nắm chặt tay lập tức xông về phía Diệp Thiên.
Nắm đấm mà ông ta tung ra lần này đã dùng hết toàn bộ sức lực và thêm vào đó là sự phẫn nộ từ bên trong cho nên uy lực mạnh vô cùng.
Gã đàn ông mặt râu tức tối ra mặt.
Vừa rồi rõ ràng ông ta sắp giết được Chu Mặc An rồi nhưng không ngờ đột nhiên lại bị bất tỉnh.
Khi định thần trở lại thì ông ta đã nằm trên đất rồi. Đúng là vô lý!
Trong mắt người ngoài thì ông ta mới chỉ ngất đi hai phút nhưng trong mắt ông ta thì ông ta nghĩ rằng mình bị mờ mắt cho nên trước mặt toàn màu đen.
Cho nên ông ta cho rằng hai người này dùng thứ thuốc gì đó đối phó với mình nên khiến ông ta mờ mắt.
Chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
Những người khác chắc chắn sẽ không ra tay với mình vào lúc này.
Lúc đó Chu Mặc An không thể nào cử động được cho nên người dùng thuốc không thể là Chu Mặc An.
Vậy chỉ có một người.
Người mà trên người không hề có khí tức của người theo võ cổ nhưng lại an nhàn đi lên được các tầng của Mộng Thiên Lâu.
Vậy chắc chắn là giở trò rồi.
Và vừa rồi ngón trò đó đã bị bại lộ.
“Hoá ra là một tên dùng thuốc ti tiện.”
Gã đàn ông mặt râu nhìn Diệp Thiên rồi chỉ muốn giết người.
“Đừng.”
Người bạn đồng hành của ông ta hét lên trong kinh ngạc.
Gã đàn ông mặt râu nhếch miệng, chỉ coi như người bạn kia của mình yếu đuối, sợ này sợ kia cho nên ông ta nhất định phải nhẫn tâm hơn.
“Tiểu tử chết tiệt, cậu chết đi cho tôi.”
Gã đàn ông mặt râu hắng giọng, nắm đấm đã gần tới đầu Diệp Thiên.
Võ sĩ tầng thứ tám vẫn không thể nào tiếp cận được với một võ sĩ gần tới tầng thứ chín.
Đòn này giáng xuống, đừng nói là người thường mà kể cả là người đã từng tham gia cả trăm trận chiến đấu với sức lực mạnh thế nào cũng sẽ phải chết.
Cuối cùng…
Ông ta vung mạnh nắm đấm, mọi thứ xảy ra chỉ trong chốc lát.
Thế nhưng mặt mày gã đàn ông mặt râu kia đã hoàn toàn thay đổi.
Chỉ thấy ông ta nở nụ cười giảo hoạt đem theo khuôn mặt điên rồ nhưng hiện tại thì đã cứng đờ cả lại, mắt mở trợn trừng, đồng tử co lại với nhau và da mặt thì cứ thế giật lên liên hồi.
Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình.
Lúc này nắm đấ, của ông ta đã xuất hiện ngay sau đầu Diệp Thiên.
Tay ông ta chỉ còn cách đầu Diệp Thiên vài cen ti mét nhưng với khoảng cách ngắn như vậy, ông ta vẫn không thể nào tiến lên thêm nữa.