Hắn chỉ cảm thấy Diệp Thiên như là một người kinh doanh bình thường, vì quăng vào Thiên Khải không ít tiền nên mới có thể được Thiên Khải dẫn tới đây.
Còn về việc đưa về gia tộc, thì hắn đương nhiên có dự tính.
Nghe vậy, Chu Mặc An lại tiếp tục kìm nén mọi hành động.
Diệp Thiên không hề tức giận mà ngược lại còn bật cười, cười rất hả hê vì anh đã lâu rồi không gặp một kẻ không màng đến sống chết là gì thế này.
Lúc này khi nhìn tới tên họ Diệp kia, anh lại giống như đang nhìn một người chết rồi vậy.
Thấy người kia như vậy, Thiên Khải cũng không kiềm chế nổi mà nhếch miệng, sau đó không đợi Diệp Thiên lên tiếng hỏi mà Thiên Khải đã tối sầm mặt lại.
“Đúng là một tên không biết sống chết là gì. Thật không biết trời cao đất dày. Bảo cậu Diệp đây hành lễ. Đừng nói là cậu mà cho dù gia chủ nhà họ Diệp có đến đây cũng không đủ tư cách.”
Tên kia nghe thế thì ngây người, tiếp đó hắn nhìn Diệp Thiên đầy hoài nghi rồi lại nhìn sang Thiên Khải.
“Đây… đây là vì…”
“Vì cái gì? Hừ. Giờ quỳ xuống còn dễ xin tha.” Không đợi hắn nói hết câu, Thiên Khải đã lập tức lên lạnh lùng lên giọng đáp lại.
Cái từ xin tha cuối cùng mà Thiên Khải nói khiến tên họ Diệp kia như đang nghĩ tới điều gì. Hắn lập tức tung đòn sang phía Diệp Thiên sau đó quay người bỏ chạy.
Thấy vậy, Diệp Thiên tối sầm mặt lại, anh vung tay trước mặt mọi người, huỷ đi cái đòn tấn công của một võ sĩ tầng thứ chín vừa rồi sau đó phất tay về phía sau lưng hắn.
“Điểm huyệt!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Tên họ Diệp kia chỉ thấy các huyệt vị đau đớn, sau đó cái tư thế bỏ chạy của hắn không thể nào tiếp tục được nữa.
Cho dù hắn có cố gắng vận sức thế nào đi nữa thì cũng không thể nào cử động nổi, chỉ có đôi mắt hắn cứ thế đảo đi đảo lại liên tục và hơi thở thì càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Thấy vậy, Thiên Khải cũng ngỡ ngàng, đôi mắt hắn khi nhìn Diệp Thiên lại có thêm vài phần kiêng dè bởi chiêu này của Diệp Thiên đến cả hắn cũng không hiểu được vì sao Diệp Thiên có thể làm được.
Còn vể những kẻ trông coi của tầng này và những người khác cùng tầng thì đương nhiên cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Duy chỉ có Chu Mặc An thì khác, lúc này trông hắn tự hào và cao ngạo hơn hẳn. Người không biết thì vẫn còn cho rằng chiêu này do hắn tung ra.
Không để ý đến đám người, sau khi điểm huyệt tên họ Diệp kia, Diệp Thiên cũng không vội ra tay. Sau khi đảo mắt một lượt, anh mới giơ một ngón tay ra chỉ vào nơi không có người rồi mới lạnh lùng lên tiếng.
“Trong một phút mà không ra đây thì người này sẽ chết.”
Thấy vậy Thiên Khải ở bên cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nên biết rằng trước khi hắn gặp Diệp Thiên thì mọi ngóc ngách trong tầng này hắn đã dò xét kiểm tra trước, hắn thấy không có ai lạ mặt.
Thế nhưng lúc này…
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một bóng hình đột nhiên di chuyển.
Ngay sau đó một lão già tóc bạc phơ, mặc một chiếc áo choàng đen quý phái đi ra từ góc tối.
Khi ông ta bước đi, toàn thân không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, đến cả hơi thở và nhịp tim cũng được kiểm soát tới mức thấp nhất.
Khi đi từ góc tối kia ra, ông ta giống như con ma vậy, trông hết sức kỳ dị.
Thấy thế, Thiên Khải lập tức gồng mình, chuẩn bị chiến đấu, chỉ sợ xung quanh còn kẻ khác ẩn náu khiến mọi người bị thương.
Đến cả Chu Mặc An và những người xung quanh cũng nhìn khắp nơi với vẻ mặt cảnh giác. Duy chỉ có Diệp Thiên là vẫn không tỏ ra ngạc nhiên gì, thậm chí khi lão già kia hiện thân, cái sát khí trên người anh cũng tiêu tan đi hết và khôi phục lại bộ dạng thản nhiên như thường.
Thấy Diệp Thiên vậy, mặt lão già kia đột nhiên nghiêm trọng hẳn lại. Lão ta thận trọng đi ra như thể đang phải đối đầu với kẻ địch, rồi dần dần, lão ta đi tới đứng bên cạnh tên họ Diệp kia.
Vừa rồi khi lão ta còn giấu mình trong bóng tối, sát khí của Diệp Thiên rõ mồn một thế nhưng bây giờ, khi lão ta xuất hiện, Diệp Thiên đã thu về cái sát khí đó.
Loại trừ Diệp Thiên là người thường thì cũng chỉ còn khả năng rằng lão ta không hề có thể uy hiếp đến Diệp Thiên.
“Nói đi, các người là ai, đến đây làm gì, tìm tôi có việc gì?”
Diệp Thiên nhét tay vào túi quần, không quan tâm tới phản ứng của hai người
bên cạnh. Diệp Thiên nhìn bọn họ rồi hỏi một cách lạnh lùng.
“Tôi là Tam Trưởng Lão của nhà họ Diệp, cậu là ai? Trong dòng họ chính của nhà họ Diệp chúng tôi từ trước đến nay không hề có cậu, mạo phạm họ Diệp của nhà chúng tôi là một chuyện, lại dám ra tay khiến người trong gia tộc chúng tôi bị thương, cậu không sợ nhà họ Diệp chúng tôi đuổi cùng giết tận à?”
Lão già đứng thẳng người bên cạnh tên họ Diệp kia sau đó tỏ vẻ uy hiếp lên giọng.
Vừa nói, một cách tay để sau lưng của lão ta từ từ lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng tên họ Diệp kia với mục đích giúp hắn nhanh hồi phục.
Thế nhưng những người xung quanh lại không hề biết được việc này. Bọn họ chỉ nghe thấy cái danh “Tam Trưởng Lão của nhà họ Diệp” thì ngỡ ngàng, kẻ nào kẻ nấy đều dấy lên suy nghĩ muốn xem trò vui và nín thở không nói lời nào.
Đây chính là thế lực của nhà họ Diệp. Kể cả tới đây rồi vẫn có đủ uy lực khiến cho những kẻ khác không dám hó hé nửa lời.
Vì đây không phải là nhà họ Diệp bình thường mà là nhà họ Diệp theo võ cổ.
Những võ sĩ theo võ cổ tầng thứ ba thứ tư không đủ tư cách để tồn tại trong nhà họ Diệp.
Diệp Thiên nhướng mày vẫn cái vẻ điềm nhiên ban đầu: “Không cần phí công sức. Sau một khắc nữa, hắn sẽ tự hồi phục.”
Nói rồi, Diệp Thiên lắc đầu như thể muốn nói mình đang lo chuyện bao đồng vậy.
“Ha ha, đuổi cùng giết tận thì e rằng gia tộc họ Diệp các ông vẫn chưa đủ tư cách, vả lại tên tiểu tử này xuất ngôn ngông cuồng, lại còn dám bảo tôi hành lễ. Thật nực cười.”
“Tiểu bối ngông cuồng có chút bản lĩnh là không biết sợ chết là gì, cũng không biết sư phụ cậu là ai mà dạy cậu ra thế này.”
Như thể nhận được sự sùng bái của tất cả mọi người, lão già kia lấy lại tự tin rồi nói lạnh lùng một câu như vậy.
Tiếp theo đó, lão ta thấy viên thuốc kia không có tác dụng, thì nhìn sang tên họ Diệp kia với vẻ mặt nén giận.
“Sao con lại chạy ra ngoài? Có biết trong gia tộc hiện giờ có bao nhiêu việc rối rắm cần xử lý không hả? Suýt chút nữa là con đã gây hoạ lớn rồi đấy. Có biết không hả?”
Thấy vậy tên họ Diệp kia mặt mày toát đầm đìa mồ hôi.
Thấy Tam Trưởng Lão kia còn định hỏi gì đó, Diệp Thiên cuối cùng cũng cảm thấy phiền, khoát tay nói: “Bỏ đi. Có gì thì đợi các người sống được đã rồi hãy nói. Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi.”
Dứt lời, sát khí toả ra khỏi người Diệp Thiên, cứ thế đè nén Tam Trưởng Lão kia.
Nghe thấy thế, mặt mày Tam Trưởng Lão kia vô cùng khó coi, thậm chí đôi chân ông ta cũng không sao đứng vững được mà cứ thế run rẩy.
Đây là con người bình thường cho nên khi đối mặt với thực lực tuyệt đối thì sẽ có những phản ứng theo bản năng không thể nào kiểm soát nổi.
Thế nhưng những người xung quanh lại không hề cảm nhận được những điều này. Bọn họ chỉ nghe thấy lời Diệp Thiên nói rồi xì xào bàn tán, chửi anh muốn chết, không biết trời cao đất dày.
Thiên Khải và Chu Mặc An ở bên cũng không khỏi vã mồ hôi.
Thế nhưng nếu để những vị khách vốn coi nhà họ Diệp như một nhân vật lớn mạnh biết được cảm nhận lúc này của Tam Trưởng Lão thì cũng không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
“Ha ….ha ha. Đúng là nực cười. Tôi đây tung hoành…”
“Tôi nói lại lần nữa. Trả lời thì sống, không trả lời thì chết.”