LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Thời thế thay đổi rồi


trước sau



Mặc dù sắc mặt hắn vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh nhưng thực ra nơi đáy mắt kia rõ ràng cái vẻ kinh ngạc không sao che giấu được.

Diệp Thiên không quan tâm tới hắn, chỉ chậm rãi đặt chén trà xuống bàn. Những hành động của anh hoàn toàn không coi Lý Đạo Khuê ra gì.

“Thuộc về nhà họ Lý của ông? Không không, nhà họ Lý thì chưa đủ. Ngoài ra tôi khuyên ông tốt nhất bớt mấy trò vặt vãnh đi. Nhà họ Lý muốn xuất thế thì bây giờ không phải lúc. Đương nhiên, nếu như ông muốn nhất thiết phải thế…”

Nói tới đây Diệp Thiên đổi giọng, sau đó hơi cúi người rồi cười với Lý Đạo Khuê: “Tôi cũng không ngại cho nhà họ Lý đi trước đâu.”

Uy hiếp, rõ ràng là sự huy hiếp.

Lý Đạo Khuê là người nhà họ Lý. Mặc dù trong Hoàng tộc chỉ là hàng nhánh nhưng cả trăm cả nghìn năm nay chưa từng bị một người nào bị uy hiếp như vậy.

Lúc này, sắc mặt Lý Đạo Khuê đột nhiên trông rất khó coi. Ông ta tức tới mức run người.

“Cậu đang uy hiếp nhà họ Lý đấy à?”

Ông ta rít lên một câu từ kẽ răng, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên nặng nề hẳn lại.

Thế rồi sau đó một âm thanh của xương va với mặt đất vang lên. Như thể hai đầu gối ông ta không thể nào chống đỡ được nữa và ngã phịch xuống đất. Ông ta cố gắng đứng dậy nhưng sự đè nén khủng khiếp toả ra từ người Diệp Thiên lại khiến Lý Đạo Khuê không sao cử động nổi.

Ông ta chỉ có thể vứt bỏ sự cao ngạo sang một bên và cứ thế quỳ như vậy.

“Hoặc là ngoan ngoãn đợi, hoặc là nhà họ Lý đi trước một bước.”

“Tiểu bối ngông cuồng. Cậu dám.”

Rắc.

Lại là một âm thanh nữa vang lên. Cái áp lực đè nén khủng khiếp kia khiến Lý Đạo Khuê làm vỡ luôn bàn ghế bằng gỗ trước mặt. Ông ta ngã phịch ra đất, không sao cử động nổi.

Nhìn từ xa, giống như thể hậu bối đang hành lễ với tiền bối, thậm chí trông thật khôi hài.

“Ông biết thân phận của tôi, vậy thì ông cũng biết sứ mệnh của tôi là gì.”

Diệp Thiên vừa nói, vừa suy tư rồi đứng dậy đi tới chỗ ông ta.

“Về nói với gia chủ nhà các người, ngoan ngoãn canh giữ ba tấc đất ở miếu nhà các người mới là kết quả tốt nhất. Nếu không, cho dù các người có tu dưỡng bao lâu đi nữa thì việc diệt các người cũng dễ như trở bàn tay thôi.”

Nói xong, cả hai người đi ra khỏi văn phòng của lâu chủ. Bọn họ cứ thế rời đi, xuống tầng và đi lại tới chỗ Chu Mặc An.

Lúc này Thiên Khải khá tò mò. Hắn cứ thế nói chuyện phiếm với Diệp Thiên với mong muốn ẩn dấu sau đó là muốn moi thêm chút thông tin về nhà họ Lý từ Diệp Thiên.

Diệp Thiên hết sức kín kẽ. Anh không hề nói cho Thiên Khải biết mà ngược lại còn biết thêm được Võ Minh chẳng hề biết gì tới nhà họ Lý cả.

Đợi sau khi bọn họ rời đi cũng chừng một tuần trà, Lý Đạo Khuê trong văn phòng lúc này mới hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Ông ta đứng dậy với vẻ mặt cực kỳ khó coi. Ông ta khẽ vỗ tay sau đó lùi về sau. Bức tường được xây bằng đá huyền vũ kia đột nhiên di chuyển. Đằng sau đó xuất hiện hai gã đàn ông mặc đồ đen quỳ trước mặt Lý Đạo Khuê.

“Lâu chủ.”

“Đi tìm hiểu tên Lăng Thiên đó. Bắt buộc phải tìm ra mục đích hắn tới Bắc Cương lần này, không được để hắn làm hỏng việc đại sự của nhà họ Lý chúng ta.”

“Vâng!”

“Còn nữa, việc ngày hôm nay bắt buộc phải giữ kín. Ngày mai tôi sẽ đích thân đi mời trưởng lão.”

Nói rồi Lý Đạo Khuê khoát tay cho bọn họ rời đi.

Ngay sau đó, giống như thể đã bị rút hết hơi sức. Ông ta ngồi phịch lên chiếc sofa tĩnh lặng cảm nhận lớp mồ hôi đầm đìa sau lưng, khoé miệng cứ thế ẩn hiện vẻ cay đắng tàn độc.

“Chẳng trách mà gia chủ gấp như vậy. Thời

thế thay đổi rồi…”

Diệp Thiên và Chu Mặc An ở dưới tầng không hề hay biết những việc này. Bọn họ lập tức xuống tầng rời đi. Còn Thiên Khải vẫn ở lại tầng ba từ biệt hai người, nói Võ Minh có việc triệu hắn về, lần tới gặp lại.

Lần này hắn gặp Diệp Thiên vốn là muốn thăm dò thực hư, lúc này khi đã có đoán định, hắn đương nhiên phải quay về bẩm báo.

“Hy vọng có thể kiểm soát ông ta. Việc này Võ Minh có thể đứng bên quan sát là tốt nhất.”

Sau khi ra khỏi Mộng Thiên Lâu, Diệp Thiên nhớ lại những việc vừa xảy ra, anh không khỏi thở dài lắc đầu rồi tự nhủ.

Dù gì thì nhà họ Doanh và Bạch Cốt Hội đã khiến mọi việc trở nên rối rắm rồi, lại thêm nhà họ Diệp, Bắc Thiên Các… mang theo ân oán tư thù nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên bất giác gọi Chu Mặc An đang lái xe, sau đó chỉ về phía Mộng Thiên Lâu ở phía sau.

“Cậu biết những gì về nơi này?”

Đột nhiên bị gọi giật lại, Chu Mặc An chợt ngây người.

Tiếp sau đó, hắn còn chưa kịp trả lời thì trong không khí đột nhiên xuất hiện sắc màu tím ẩn hiện trong làn mưa bay.

“Anh Diệp, đây…”

“Ở đây đợi tôi.”

Diệp Thiên để lại một câu sau đó lập tức quay người. Anh chậm rãi đi về con hẻm nhỏ bên cạnh Mộng Thiên Lâu. Còn Chu Mặc An thì thừ người ra tại chỗ, mặt mày mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong con hẻm nhỏ có cánh cửa hông của Mộng Thiên Lâu, thông thường chỉ có nhân viên đi lối này để đổ rác và không mở cửa.

Vả lại ở đây thông thường cũng chẳng có khách tới, thế nhưng hôm nay thì khác. Chỉ thấy dưới ngọn đèn đường trong con hẻm, một cô gái mặc chiếc váy dài màu tím nhạt đang đứng đó nói gì với ai đó.

Trong chốc lát, làn khói tím toả ra từ người cô ta, bao trùm từng ngóc ngách trong con hẻm rộng chừng năm mét. Người ngửi thấy nó thì đầu óc không khỏi mộng mị, trong đôi mắt chỉ còn thấy duy nhất người con gái đó, như thể cô ta chính là món quà mà thượng đế ban tặng khiến người ta đắm say khó rời.

Chỉ cần có được cô ta mới có thể sống tiếp được.

Người đàn ông đứng đối diện với cô ta lúc này đang rơi vào trạng thái như vậy. Khoé miệng hắn ứa nước, trong đôi mắt chỉ ngập tràn hình ảnh cô gái mặc váy tím.

“Anh đừng cử động, nói cho tôi biết vừa rồi ở trên kia xảy ra chuyện gì.”

“Chu thiếu gia dẫn tới một người rất lợi hại, lâu chủ, lâu chủ nói muốn gặp người này…”

“Rất lợi hại? Lợi hại lắm sao?”

“Hắn, hắn chỉ cần vung tay là…”

Diệp Thiên đứng cách đó chừng năm mét nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Anh không hề lên tiếng ngắt lời mà nén cơn khó chịu lại rồi tỏ vẻ bất lực.

Trên đời này người có thể có thuật mê hoặc như vậy ngoài Bách Mi ra thì còn có thể là ai được nữa?

Thế nhưng cái mà anh bất lực đó chính là âm hồn của Bạch Cốt Hội không tiêu tán. Anh vốn cho rằng đám người này có lẽ đã biết khó mà lùi bước nhưng không ngờ vẫn không biết đau là gì. Dám liên thủ với nhà họ Doanh gây chuyện đã đành, lại còn dám theo dõi mình.

Cứ thế Bách Mi hỏi hết những gì cần hỏi rồi lập tức định diệt khẩu thì Diệp Thiên mới ho hai tiếng nói: “Khụ khụ, người ta cũng đã nói hết cho cô rồi, cô lại giết người ta, như vậy không được tốt cho lắm nhỉ.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện