Mặc dù sắc mặt hắn vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh nhưng thực ra nơi đáy mắt kia rõ ràng cái vẻ kinh ngạc không sao che giấu được.
Diệp Thiên không quan tâm tới hắn, chỉ chậm rãi đặt chén trà xuống bàn. Những hành động của anh hoàn toàn không coi Lý Đạo Khuê ra gì.
“Thuộc về nhà họ Lý của ông? Không không, nhà họ Lý thì chưa đủ. Ngoài ra tôi khuyên ông tốt nhất bớt mấy trò vặt vãnh đi. Nhà họ Lý muốn xuất thế thì bây giờ không phải lúc. Đương nhiên, nếu như ông muốn nhất thiết phải thế…”
Nói tới đây Diệp Thiên đổi giọng, sau đó hơi cúi người rồi cười với Lý Đạo Khuê: “Tôi cũng không ngại cho nhà họ Lý đi trước đâu.”
Uy hiếp, rõ ràng là sự huy hiếp.
Lý Đạo Khuê là người nhà họ Lý. Mặc dù trong Hoàng tộc chỉ là hàng nhánh nhưng cả trăm cả nghìn năm nay chưa từng bị một người nào bị uy hiếp như vậy.
Lúc này, sắc mặt Lý Đạo Khuê đột nhiên trông rất khó coi. Ông ta tức tới mức run người.
“Cậu đang uy hiếp nhà họ Lý đấy à?”
Ông ta rít lên một câu từ kẽ răng, bầu không khí trong căn phòng đột nhiên nặng nề hẳn lại.
Thế rồi sau đó một âm thanh của xương va với mặt đất vang lên. Như thể hai đầu gối ông ta không thể nào chống đỡ được nữa và ngã phịch xuống đất. Ông ta cố gắng đứng dậy nhưng sự đè nén khủng khiếp toả ra từ người Diệp Thiên lại khiến Lý Đạo Khuê không sao cử động nổi.
Ông ta chỉ có thể vứt bỏ sự cao ngạo sang một bên và cứ thế quỳ như vậy.
“Hoặc là ngoan ngoãn đợi, hoặc là nhà họ Lý đi trước một bước.”
“Tiểu bối ngông cuồng. Cậu dám.”
Rắc.
Lại là một âm thanh nữa vang lên. Cái áp lực đè nén khủng khiếp kia khiến Lý Đạo Khuê làm vỡ luôn bàn ghế bằng gỗ trước mặt. Ông ta ngã phịch ra đất, không sao cử động nổi.
Nhìn từ xa, giống như thể hậu bối đang hành lễ với tiền bối, thậm chí trông thật khôi hài.
“Ông biết thân phận của tôi, vậy thì ông cũng biết sứ mệnh của tôi là gì.”
Diệp Thiên vừa nói, vừa suy tư rồi đứng dậy đi tới chỗ ông ta.
“Về nói với gia chủ nhà các người, ngoan ngoãn canh giữ ba tấc đất ở miếu nhà các người mới là kết quả tốt nhất. Nếu không, cho dù các người có tu dưỡng bao lâu đi nữa thì việc diệt các người cũng dễ như trở bàn tay thôi.”
Nói xong, cả hai người đi ra khỏi văn phòng của lâu chủ. Bọn họ cứ thế rời đi, xuống tầng và đi lại tới chỗ Chu Mặc An.
Lúc này Thiên Khải khá tò mò. Hắn cứ thế nói chuyện phiếm với Diệp Thiên với mong muốn ẩn dấu sau đó là muốn moi thêm chút thông tin về nhà họ Lý từ Diệp Thiên.
Diệp Thiên hết sức kín kẽ. Anh không hề nói cho Thiên Khải biết mà ngược lại còn biết thêm được Võ Minh chẳng hề biết gì tới nhà họ Lý cả.
Đợi sau khi bọn họ rời đi cũng chừng một tuần trà, Lý Đạo Khuê trong văn phòng lúc này mới hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Ông ta đứng dậy với vẻ mặt cực kỳ khó coi. Ông ta khẽ vỗ tay sau đó lùi về sau. Bức tường được xây bằng đá huyền vũ kia đột nhiên di chuyển. Đằng sau đó xuất hiện hai gã đàn ông mặc đồ đen quỳ trước mặt Lý Đạo Khuê.
“Lâu chủ.”
“Đi tìm hiểu tên Lăng Thiên đó. Bắt buộc phải tìm ra mục đích hắn tới Bắc Cương lần này, không được để hắn làm hỏng việc đại sự của nhà họ Lý chúng ta.”
“Vâng!”
“Còn nữa, việc ngày hôm nay bắt buộc phải giữ kín. Ngày mai tôi sẽ đích thân đi mời trưởng lão.”
Nói rồi Lý Đạo Khuê khoát tay cho bọn họ rời đi.
Ngay sau đó, giống như thể đã bị rút hết hơi sức. Ông ta ngồi phịch lên chiếc sofa tĩnh lặng cảm nhận lớp mồ hôi đầm đìa sau lưng, khoé miệng cứ thế ẩn hiện vẻ cay đắng tàn độc.
“Chẳng trách mà gia chủ gấp như vậy. Thời