Vậy rốt cuộc là sức mạnh nào, đáng sợ tới đâu?
“Chuyện, chuyện này...”
“Không sao, từ nay về sau nhà họ Hoàng sẽ không phái người tới tìm ông nữa.”
Thấy Đường Lập Thiên đứng bên cạnh nói rất nhỏ, Diệp Thiên liền lên tiếng.
Anh vừa thả lỏng người rồi lại nhấc tay lên, có lẽ đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là giao dịch giữa chúng ta mà thôi.”
“Lát nữa ông nói tôi biết điều tôi muốn biết, chúng ta sẽ không ai nợ ai.”
Nói xong, Diệp Thiên liền quay người đi thẳng tới phía xe jeep đậu ở đường rừng bên ngoài.
Còn về Chu Mặc An, hắn cũng tin Diệp Thiên này sẽ không ngốc tới mức không dắt theo hai cha con kia.
Trong khi đó chuyện theo theo dõi trưởng lão cũng hoàn toàn thất bại sau cái chết của người nhà họ Hoàng.
Bây giờ Diệp Thiên có thể thu thập được bao nhiêu tin tức thì phải dựa hai cha con Đường Lập Thiên rồi.
Hy vọng các người sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không chỉ có thể đợi người ta tìm tới cửa thôi.
Diệp Thiên nghĩ vậy mà buồn bã trong lòng, anh đã bỏ qua manh mối là trưởng lão này.
Vậy là bốn người Diệp Thiên liền rời khỏi đó.
Khoảng hơn mười phút sau, bầu không khí khủng khiếp lại bao phủ nơi đây.
Những con vật nhỏ trong bụi cây cảm nhận được nguy hiểm đang đến rất gần.
Trước sau chưa tới mấy nhịp thở nhưng lại vô cùng khủng khiếp!
Đến khi những người này tới gần, chúng cũng chỉ nhìn thấy một màu đen thùi lùi, một đám đàn ông mặc áo dài đen.
Đếm sơ qua đã có tới hai mươi người, hơn nữa thực lực của ai cũng không thấp, toàn bộ đều trên tầng thứ năm!
Người dẫn đầu đã là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ tám, ngay cả năm hộ vệ bên cạnh người này cũng đã luyện tới tầng Đỉnh Phong thứ bảy, chỉ cách nhau một tầng!
Chỉ cần họ không trêu chọc tới mấy gia tộc lớn ở Bắc Cương thì với đội hình này, chắc chắn có thể tung hoành.
Chuyện tiêu diệt một vài gia tộc nhỏ cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng trước mặt họ bây giờ lại là một đống thi thể, thi thể của người trong tộc.
“Thưa đại chưởng sự, Hoàng Lang đã chết rồi, trên người không có bất cứ vết tích ẩu đả nào!”
Sau khi kiểm tra thi thể của Hoàng Lang, một tên áo đen liền báo cáo với võ sĩ tầng thứ tám ở giữa.
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt kẻ được gọi là đại chưởng sự cũng tối sầm lại ngay lập tức!
Ngay cả mép hắn cũng rung lên, người bên cạnh không dám thở lớn, ai nấy cũng cúi đầu nghe căn dặn.
“Chuyện này ai đang phụ trách.”
“Thưa, thưa chưởng sự, những chuyện xóa dấu vết trước giờ đều do Hoàng Lang chưởng sự phụ trách.”
“Nghe bọn người dưới bẩm báo, bố con nhà họ Đường được giao cho Hoàng Mã xử lý.”
Đại chưởng sự nghe vậy, sắc mặt vẫn tối sầm như cũ.
“Hoàng Mã đang ở đâu.”
“Đã, đã chết rồi, người thứ năm từ bên phải.”
Bùm!
Người làm vừa dứt lời, đám người xung quanh cũng cảm thấy đầu mình bị một âm thanh bóp nghẹt.
Ngay sau đó, đầu óc họ trống rỗng, luồng khí lạnh tận xương tủy bắt đầu xâm chiếm nội tâm họ, cuối cùng mới lan đi khắp người khiến tất cả họ không khỏi rùng mình, cảm giác như vừa vào hầm băng!
Cứ thế tới khi động vật xung quanh đều chạy sạch rồi, đại chưởng sự này thu lại bớt sát khí.
Nhưng cặp lông mày đang co lại của ông ta vẫn không hề giãn ra, vô cùng giận dữ!
“Ngu ngốc, đúng là không có đầu óc! Hoàng Lang này không biết đại nghiệp của nhà họ Hoàng ta sao!?”
“Hắn ta chỉ báo cáo với tôi bốn chữ, đã xử lý xong!”
“Nếu làm lỡ dở đại nghiệp của nhà họ Hoàng ta thì đừng nói hắn chết, cho dù có chu di cửu tộc cũng không quá đáng!”
Đại chưởng sự hét lớn cảm thấy vẫn chưa xả giận nên lại ra một nắm đấm trên không về phía thi thể của Hoàng Lang.
Nội lực tỏa ra từ nắm đấm ngay lập tức xé toạc lồng ngực vốn đã trũng sâu của Hoàng Lang làm một mảng thịt lớn phồng lên.
Ông ta cứ đánh như vậy mười cái liên tiếp.
Tới khi ngực Hoàng