*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau đó Đường Oánh ngất đi nên cũng không nhìn thấy cảnh Diệp Thiên giúp cha con họ thế nào.
“Anh, anh đừng có tới đây. Tôi… tôi muốn gặp cha tôi.”
Nói rồi, Đường Oánh bắt đầu vùng vẫy. Nhưng vết thương trên chân cô còn có vết khâu chưa lành nên cử động như vậy đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
“Suýt…”
“Đừng cử động, vết thương trên chân em vừa mới khâu xong, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng.”
Nói rồi Diệp Thiên liền cẩn thận đặt hai chân Đường Oánh về vị trí ban đầu sau đó anh quay qua thấy bát cháo trong lò vi sóng được hâm ấm rồi liền tiến tới bưng bát cháo ra.
“Em ngủ lâu như vậy nên đói rồi nhỉ. Anh hâm cháo cho em rồi.”
Vừa nói, Diệp Thiên liền thận trọng bưng bát cháo ra sau đó nhìn Đường Oánh vẫn cái vẻ mặt cảnh giác kia nên Diệp Thiên cảm thấy dở khóc dở cười.
“Thù lâu thế nhỉ. Em nên nhớ là em trốn trong bụi cây đánh úp anh trước nhé, vả lại anh mà có ý định làm gì hai cha con em thì sao có thể đưa em đến bệnh viện cho hai cha con em nằm phòng chăm sóc đặc biệt được?”
Nghe tới đây, Đường Oánh cũng cảm thấy ngại ngùng, thế nhưng cô cũng không nói gì thêm mà cứ thế liếc mắt qua chỗ khác không dám nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên đưa bát cháo tới trước mặt Đường Oánh nhưng cô vẫn không hề có phản ứng gì.
Diệp Thiên không nhịn nổi được nữa bèn gọi vị bác sĩ vừa rồi làm phẫu thuật cho Đường Lập Thiên tới để rửa oan cho mình, đồng thời nhân lúc Đường Oánh còn bán tín bán nghi mà ăn sạch bát cháo.
Anh đem mọi chuyện sau khi Đường Oánh hôn mê kể lại cho cô một lượt.
Đương nhiên đoạn anh tự mình giết đám người Hoàng Lang, Hoàng Mã thì đã được anh cắt đi để khiến bản thân mình yếu đuối hơn, đỡ khiến Đường Oánh nói anh chém gió.
“Thật, thật sao?”
“Phù… Thật! Tuyệt đối thật, nếu có bất cứ câu nào là giả thì tôi chết bằng cách tử hình cho cô xem.”
Sau khi thở dài một hơi rồi ổn định lại trạng thái tâm lý, Diệp Thiên liền tự nhủ: “Cô ấy mới chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện. Cô ấy còn là một cô nhóc chưa hiểu chuyện, chỉ là một đứa trẻ mà thôi…”
Thế nhưng Đường Oánh lại không biết những điều này.
Chỉ thấy Diệp Thiên nói xong thì đôi mắt xinh đẹp của cô gái lập tức di chuyển rồi cô nở nụ cười tươi: “Hi hi, được rồi. Vậy tạm thời em tin anh.”
Nói rồi, Đường Oánh nheo mắt cười, chỉ đáng tiếc miệng cô còn đang bị băng lớp gạc nên lớp vải mỏng màu trắng che đi mất khuôn miệng xinh xắn và nụ cười hồn nhiên đúng tuổi của cô.
Đáng yêu nhưng lại vô cùng khác biệt.
Thế nhưng Diệp Thiên lại không hiểu thế nào là phong tình. Lúc này anh chỉ cảm thấy đau lòng vì cô nhóc trước mặt mình chưa tin tưởng mình hoàn toàn.
Mặc dù trên khuôn mặt anh cũng nở nụ cười như chàng trai ấm áp nơi thành thị khiến cho người ta không khỏi bồi hồi, thế nhưng thẳm sâu trong lòng anh lại như muốn nổ tung đến nơi, chỉ còn thiếu nước rút súng ra chĩa vào Đường Oánh để cô ấy tin tưởng mình hoàn toàn.
Đương lúc Diệp Thiên nghĩ tới những nỗ lực cuối cùng để giành lấy tín nhiệm thì một luồng sát khí đột nhiên xộc thẳng vào luồng tri giác của anh.
Mặc dù luồng sát khí đó rất yếu, nhưng lại không ngừng mạnh dần lên, rõ ràng là đang hướng về gần mình hơn.
Trực giác được tôi luyện qua muôn vàn thử thách trên chiến trường
của Diệp Thiên khiến từng phần cơ thịt trên người anh căng ra, chuẩn bị nghênh chiến.
“Em nằm đi, đừng cử động. Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được cử động nghe chưa, anh sẽ giải quyết.”
Diệp Thiên hạ giọng xuống dặn dò rồi lập tức đẩy chiếc giường bệnh của Đường Oánh vào góc tường để tránh khiến cô gái bị thương.
Đến cả kim tiêm ở bình nước truyền của Đường Oánh cũng được Diệp Thiên nhổ ra để tránh cô gái bị thương thêm.
Thấy sắc mặt Diệp Thiên chuyển biến nhanh như vậy, mặc dù Đường Oánh cảm thấy chưa kịp thích nghi nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm im không lên tiếng.
Diệp Thiên đứng thẳng người ở cửa, chuẩn bị nghênh chiến với kẻ địch bất cứ lúc nào. Anh cau mày lại, trong lòng tỏ vẻ hưng phấn hơn.
Anh cau mày vì thấy rằng luồng khí tức của kẻ đến đây được che giấu rất tốt, lúc này cho dù anh biết có người tới nhưng vẫn không thể nào nhận ra được thực lực của người này.
Còn hưng phấn là vì anh chắc tới tám phần người tới đây lần này là người nhà họ Diệp, thậm chí rất có khả năng là Tam Trưởng Lão – người đã bị anh đánh đứt gãy bên tay.
Vì những thế lực mà Diệp Thiên đối đầu khi ở Bắc Cương cũng chỉ có vài thế lực. Võ Minh đứng bên quan sát tình hình, Bạch Cốt Hội cũng đã bị anh thông qua Bách Mi đánh động, cho nên trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không cử sát thủ ra để truy sát anh.
Nhà họ Hoàng thì đã mất mười hai người rơi vào thảm cảnh trước đó, còn nhà họ Lý thì đang bị Chu Hoàng trông chừng.
Loại trừ những yếu tố trên thì chỉ còn nhà họ Diệp.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên lại cảm thấy luồng sát khí tới gần mình hơn, như thể đã tới hành lang rồi nên Diệp Thiên càng hưng phấn hơn.
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng lại được mặt đối mặt.
Chẳng mấy chốc, sau ba tiếng gõ cửa, những kẻ nén khí tức kia cuối cùng cũng lộ diện.
“Hai võ sĩ tầng giữa của tầng thứ tám.”
Mặc dù tự nhẩm như vậy nhưng Diệp Thiên đã chuẩn bị ra tay rồi. Cái sức mạnh cực hạn trong chốc lát đạp bỏ luôn cả cánh cửa phòng bệnh vừa dày vừa nặng.
Ngay sau đó, sự uy hiếp khủng khiếp vượt giới hạn được phóng ra. Bàn tay Diệp Thiên lập tức giáng hai cái bạt tới.
Bịch bịch!
Bọn chúng còn chưa hiểu được tình hình cụ thể thì hai bóng hình đã bay thẳng ra ngoài, đồng thời giống với ba người trước đó tới đây, khi đang còn trong không trung, hai đường máu đỏ tươi bắn ra ngoài.
Bọn chúng còn chưa ngã dụi ra đất thì Diệp Thiên đã tung một đạp ra. Đương lúc anh muốn huỷ đi tứ chi và cằm của bọn chúng thì một luồng sát khí đột nhiên xuất hiện bên trong phòng bệnh, ngay phía sau anh.