Độc tính không quá mạnh nhưng lại hơi khó chịu.
Sau khi bị ngộ thương, thần kinh ở vị trí vết thương trong chốc lát sẽ tê lại, nói đơn giản thì có nghĩa là dễ dàng co giật, sau đó người bị thương sẽ cảm thấy ngứa ngáy và dễ chuột rút.
Thông thường sau khi bị thương, chỉ cần lấy hoa của cây chó đẻ răng cưa dã nát, bôi lên vết thương là có thể tạm thời kiểm soát được vết thương, đợi sau khi về nhà vừa nặn máu có độc ra, vừa dùng một số loại dung dịch tiêu độc như cồn hoặc nước muối rửa lại là được.
Nhưng hai cha cọn họ bị truy sát nên không thể có thời gian và điều kiện để xử lý vết thương nhỏ thế này được.
Mãi cho tới khi Diệp Thiên gặp được Đường Oánh rồi cô hôn mê và nhập viện, cô vẫn chưa được xử lý vết thương đó. Tới bây giờ khi cảm thấy ngứa ngáy rồi chuột rút thì mới phát hiện ra.
Thấy vậy, sau khi thấy tình hình không đáng lo ngại, Diệp Thiên mới yên tâm rồi lập tức ra ngoài, tới khu hộ lý chuẩn bị tìm cô hộ lý tới xử lý cho Đường Oánh.
Nhưng nào ngờ lúc này những hộ lý ở đây người nào người nấy đều bận rộn chân trước chân sau lo việc, bọn họ nói là gặp người trong vụ tai nạn xe tông liên hoàn.
Sau khi nghe Diệp Thiên miêu tả vết thương, hộ lý đưa cho anh cồn, nước muối và vài miếng bông sau đó rời đi.
Thậm chí, hộ lý kia từ đầu tới cuối còn không nhìn Diệp Thiên lấy một cái mà cứ thế chuẩn bị thiết bị chữa trị, vậy là đủ biết họ bận đến thế nào rồi.
Nhưng thái độ tuỳ ý đó của cô ta vẫn khiến Diệp Thiên đứng ở chỗ cũ không di chuyển mà ngây người.
“Phiền anh nhường đường, bây giờ bệnh viện nhận rất nhiều bệnh nhân trọng thương, người nhà bệnh nhân nếu có thể thì cố gắng tự xử lý.”
“A, ồ ồ… xin lỗi.”
Diệp Thiên dám đảm bảo khoảng thời gian anh ngây người ra không quá hai giây…
Đúng lúc này, trên đường Trang Huệ của Bắc Cương.
Bình thường nơi này cũng phồn hoa rực rỡ lắm, nhưng lúc này thì người người chạy qua chạy lại tứ phía, còn trên đường thì tản mát ánh lửa.
Mười phút trước, ba chiếc xe tải chở hàng hạng nặng quét qua đây.
Nơi ngã ba, ba chiếc xe này liên tiếp tông lật hai chiếc xe bus và chèn một chiếc xe Jip ở giữa biến thành sắt vụn.
Chiếc xe gây ra vụ tai nạn lập tức mất tích, hiện trường thương vong vô số. Thế nhưng mười phút sau, Chu Hoàng đứng ở hiện trường ngửi mùi máu tanh nồng và mùi xăng trộn lẫn trong không trung rồi bất giác cau mày.
“Bọn chúng nhằm vào chúng ta.”
“Vậy… chúng ta có cần mời anh ấy ra mặt dẹp bằng Mộng Thiên Lâu không?”
Lời nói của Chu Hoàng vừa dứt, Đông Phương Tĩnh bên cạnh liền tiếp lời. Lời nó của cô ngoại trừ tỏ ra thận trọng thăm dò thì chủ yếu vẫn là phẫn nộ.
Cảnh phản loạn hai mươi năm trước khiến cả gia tộc cô đều hồn bay phách lạc cho nên cô không hề có chút thiện cảm nào với nhà họ Lý vẫn luôn muốn lật đổ Hoàng tộc để ngồi lên vị trí đó.
Thế nhưng Chu Hoàng nghe vậy lại lắc đầu.
“Không vội, xem vết thương của bọn họ thế nào rồi tính, điều tra được bọn họ ở viện nào chưa?”
“Ừm, có tin rồi, chính là ở bệnh viện BJ ở trung tâm thành phố…”
“Vậy thì tốt, để anh ấy định đoạt. Chúng ta đi.”
Sau câu cuối cùng, bóng hai người cũng biến mất khỏi vị trí ban đầu. “Người bên đường bình thường” nhìn bọn họ từ xa cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Giây phút sau đó, một con dao găm đột nhiên đặt vào cổ hắn, sát khí đằng đằng…
Tiếp tục tới xem chỗ Diệp Thiên.
Sau khi lấy bông gòn và cồn quay về phòng bệnh, Đường Oánh nhìn về cánh cửa đằng sau mà không thấy bóng dáng màu áo trắng bác sĩ xuất hiện. Mãi tới khi Diệp Thiên đặt cái ghế ngồi ở cuối giường cô thì cô mới hỏi với giọng tò mò.
“Anh Diệp, hộ lý đâu?”
“Bọn họ nói có vụ tai nạn, nhiều người bị thương, hộ lý đều đi xử lý rồi.”
Diệp Thiên trả lời với vẻ điềm tĩnh rồi mở lọ cồn ra, thấy dáng vẻ kỳ lạ của Đường Oánh, Diệp Thiên khẽ thở dài.
“Haiz, yên tâm đi, vết thương nhỏ thế này có tay là tự xử lý được
thôi mà.”
“Ừm, hay là, hay là tự em làm.”
“Em không sợ bị chuột rút à?”
Sau khi hỏi lại một câu xoá luôn mọi hoang tưởng của Đường Oánh, Diệp Thiên cũng cảm thấy cạn lời.
Diệp Thiên là ai chứ? Lăng Thiên, Lăng Thiên chiến thần đấy.
Anh đã phải chịu bao gian khổ trên chiến trường, đi ra từ đống xác chết đấy!
Nếu như đến chút việc xử lý sơ cứu cơ bản nhất này mà không biết thì sao có thể là một tướng lĩnh được.
Vả lại đây cũng không phải là cấp cứu gì mà chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi.
Thế nhưng nói lại thì sau khi tiếp xúc với cô gái này, lòng anh cũng vui hẳn lên. Đây cũng coi như là một cách giải toả áp lực, tốt hơn là vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày.
Thế nhưng Đường Oánh lại không biết tới những điều này. Cũng không phải cô sợ Diệp Thiên mà là thấy xấu hổ.
Thấy Diệp Thiên nói vậy, Đường Oánh với chân trái đang để lộ ra ngoài lúc này cũng đỏ cả mặt theo.
“Anh Diệp, anh, anh nhẹ tay chút.”
Nghe vậy, Diệp Thiên không trả lời và cũng không để ý đến Đường Oánh nữa. Anh không ngờ Đường Oánh lại xấu hổ như vậy. Anh chỉ nghĩ đó là vết thương bình thường mà thôi.
Vì trên chiến trường, đừng nói là chân, đến cả nữ quân nhân bị thương ở ngực thì y bác sĩ cũng vẫn băng bó cho bình thường đấy thôi, lấy đâu ra mà nhiều chuyện hơn nữa.
Thế nhưng anh cũng quên mất đây không phải là chiến trường. Đường Oánh cũng không phải nữ quân nhân mà mới chỉ là một cô bé mới 16 tuổi chưa hiểu sự đời và còn vô cùng ngây thơ.
Thấy mọi thứ đều rất ổn, sau khi dùng cồn rửa sạch cỏ gai trên vết thương, Diệp Thiên mới nâng chân trái Đường Oánh lên rồi bắt đầu nặn máu.
Vết thương của cô nằm ở mắt cá chân bên trái, cách chừng ba cen ti mét từ giữa mu bàn chân. Mặc dù không sâu nhưng vì vị trí này nên Diệp Thiên buộc phải nắm lấy cả bàn chân của Đường Oánh thì mới có thể nặn máu được.
Trong chốc lát, mặt Đường Oánh đỏ lựng cả lên.
Đường Oánh thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ dám bẽn lẽn kéo góc chăn che đi khuôn mặt đang đỏ lên như quả đào mật của mình.
Sự ấm áp đang ôm trọn lấy bàn chân mình mặc dù có hơi thô bạo một chút nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy an toàn.
Đây là lần đầu tiên trong đời kể từ khi biết nhận thức đến giờ cô được một người đàn ông nắm lấy chân.
Đường Oánh xưa nay sống trong núi sâu, lần trước khi tiếp xúc chạm vào một người khác giới là lúc cô đưa cá cho em họ và không may chạm phải em họ mình…
Thế nhưng Diệp Thiên vốn dĩ không hiểu phong tình là gì nên không hề có cảm giác gì cả. Lúc này anh chỉ biết cố gắng nỗ lực làm sao nặn ra máu độc cho Đường Oánh chứ không hiểu sự xấu hổ của con gái nhà người ta là gì.
Thậm chí chân trái Đường Oánh run lên vì ngượng ngùng khó xử, anh cũng không ngần ngại giơ tay ra mà vỗ vào lòng bàn chân con gái nhà người ta.
“Đừng cử động, nhanh thôi là xong.”
“…….ừm”
Cứ vậy chừng mười phút sau, sau khi xác nhận máu độc đã được nặn hết ra, Diệp Thiên mới từ từ đặt chân Đường Oánh xuống và bắt đầu bôi nước muối để tránh cho máu độc còn sót lại trên chân cô.