*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng thời anh từ từ nhấc bọn chúng lên.
Đổi với Diệp Thiên mà nói thì hai tên này thực sự
quá yếu ớt, yếu tới mức định đoạt sống chết của
chúng chỉ cần một khoảnh khắc thôi là đủ.
“Cô gái bị chúng mày bắt đi đang ð đâu hà?”
Thấy hai tên kia mặt mày biến sắc, vẻ mặt Diệp
Thiên vẫn thản nhiên như thường.
Còn hai tên tiểu Phong và tiều Hoà bị Diệp Thiên
kẹp chặt cổ thì mặt mày sợ hãi vô cùng. Đôi tay
chúng không ngừng vùng vẫy, vì ngạt thở nên mặt
mày đỏ gay cả lên giống như thể người mà bọn
chúng đụng phải lúc này không phải là Diệp Thiên mà
là người đến từ địa phủ vậy.
Ngoài cảm giác sợ hãi khôn cùng, chúng càng
cảm thấy lạnh toát khắp người.
Chẳng mấy chốc, cảm nhận được cái chết sắp tới
nơi, hai tên kia không nhẫn nhịn nổi bèn giơ tay chỉ
vào phòng họp phía sau Diệp Thiên.
Sau khi quay đầu lại xác nhận, Diệp Thiên lập tức
vung đôi tay đánh ngất hai tên kia.
Ngay sau đó, anh không đề chết thời gian mà lập
tức quay người đi về phía phòng họp.
Cũng đúng lúc này, Đường Oánh bên trong phòng
họp đã lấy một khung cửa kính còn những mảnh vỡ
đứng ngay cạnh bên cánh cửa. Lúc này cô bé không
màng tới hình ảnh bản thân đang không mảnh vải che
thân hay những vết máu trên miệng nữa mà cứ thế
nắm chặt lấy tấm khung cửa gỗ trong tay.
Thấy đám người phía Diệp Lan hồi lâu không thấy
vào, trong lòng cô dấy lên hi vọng, lúc này cô liều
chết vật lột, chỉ vì có thể sống thêm được lúc nào hay
lúc ấy.
Kể cả có bị bọn chúng đánh thêm nữa thì cô cũng
không quan tâm. Chỉ cần không bị cưỡng hiếp, không
chết là được.
Vì cô tin Diệp Thiên đã tới rồi, không bao lâu nữa
cô sẽ được cứu ra khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cánh cửa đột nhiên
vang lên những tiếng bước chân dồn dập và càng lúc
càng gần, rõ
ràng là đang đi về phía cô bé.
Gần như không nghĩ ngợi gì thêm, Đường Oánh
lập tức định thần trở lại rồi kiểm soát mọi động tĩnh
mà mình có thể tạo ra xuống mức thấp nhất.
Cô chờ đợi kẻ địch tới nơi.
Bốn bước, ba nước, hai bước.
Cho tới khi chỉ cách cánh cửa còn một bước chân,
Đường Oánh lập tức xông ra. Kể cả không nhìn rõ
bóng hình đằng trước, cô cũng điên cuồng vung cây
gậy trong tay ra.
“Chết đi"
Cô bé vừa gào thét vừa xông ra khiến Diệp Thiên
đến cứu cô bé cũng được phen kinh hãi.
Ngay sau đó, khi thấy Đường Oánh, Diệp Thiên
giật lại cây gậy gỗ bên trong tay cô bé rồi khẽ đầy cô
bé ra sau.
“Em nhìn cho rõ đi, là anh."
Sau khi nói một câu, Diệp Thiên lập tức nhìn
Đưỡng Oánh, chỉ thấy cô bé không mảnh vải che
thân, trên miệng toàn những vết thương mới, đồng
thời phía dưới phần chân phải cũng chỉ toàn máu là
-