LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Bị đưa đi rồi


trước sau

Chu Quý đã quay người đưa người kia vào. Người này tên là Lưu Chương, chính là người phụ trách mới của thôn Lý Gia.

Khi Diệp Thiên rời khỏi đó, anh đã từng dặn dò hắn ta sắp xếp chu đáo cho những người đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài kia ở thôn Lý Gia.

Sau này vì mải công việc, anh cũng không hỏi về tình hình thôn Lý Gia hiện giờ. Không ngờ Lưu Chương đột nhiên tìm tới đây.

Ông cố Chu thấy Diệp Thiên như biết người tên Lưu Chương này nên cũng không nói nhiều.

Sau một hồi, chỉ thấy Chu Quý dẫn một người đàn ông trung tuổi mặc đồ âu đi tới. Vừa thấy Diệp Thiên ông ta vội vàng chạy tới trước: “Cậu Diệp, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi.”

“Ừm.” Diệp Thiên gật đầu sau đó cho Lưu Chương ngồi xuống rồi mới hỏi: “Thế nào rồi? Có việc gì sao?”

Lưu Chương vội lắc đầu: “Cũng không phải là xảy ra chuyện.”

Sau đó Lưu Chương liền đem mọi chuyện ở thôn Lý Gia kể lại hết với Diệp Thiên.

Ví dụ như giao thiệp với bên ngoài, sửa chữa đường sá, việc sắp xếp những người ở thôn Lý Gia và tình hình của ông cụ Vu.

Khi nói về ông cụ Vu, sắc mặt Lưu Chương đột nhiên nghiêm túc hẳn.

“Có người tới thôn Lý Gia tìm ông cụ Vu.”

Lưu Chương nhớ lại, sau đó nói tiếp: “Khi tôi nhận được tin rồi vội tới đó thì ông cụ Vu đã bị người ta đưa đi rồi.”

“Ừm?” Diệp Thiên hơi lặng người.

Anh nhớ ông cụ Vu là một người tuổi tác đã cao, sao lại có người về thôn Lý Gia đón ông ta đi được?

Không đợi Diệp Thiên hỏi tiếp, Lưu Chương đã đem mọi thông tin mình biết được nói ra.

“Là một đôi vợ chồng tới tìm ông cụ Vu. Nghe nói người đàn ông gọi ông cụ Vu là “bố” cho nên ông cụ Vu mới không phản đối rồi đi theo hai người bọn họ.” Lưu Chương nói.

Diệp Thiên nghe vậy thì sáng mắt lên.

“Vậy có lẽ đó là con trai và con dâu của ông ấy.”

“Hả?” Lưu Chương thẫn thờ.

Hắn ta nói tiếp: “Tôi nghe người trong thôn nhắc lại nhưng đến bọn cũng không dám xác nhận đó có phải là con trai và con dâu của ông cụ Vu hay không.”

“Vì hai người bọn họ nhiều năm không về thôn Lý Gia. Điểm quan trọng đó chính là sự thay đổi về ngoại hình, hoàn toàn không giống người trong thôn.”

“Hai người bọn họ ăn mặc toàn đồ hiệu, đi xe sang, và còn có lái xe riêng…”

Lưu Chương nói, đến bản thân hắn ta cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Người có tiền thì ai mà không ngưỡng mộ chứ. Diệp Thiên nghe tới cuối cùng thì không tỏ vẻ kinh ngạc cho lắm.

Một đôi vợ chồng rất nhiều năm trước rời khỏi quê hương nhưng nhiều năm không về thì có vài khả năng.

Hoặc là chết rồi, hoặc là giàu có lên.

“Đúng rồi, lần trước không phải anh sắp xếp cho cháu ông cụ Vu tới làm ở xưởng nào sao? Giờ tình hình sao rồi?” Diệp Thiên liền nghĩ tới cháu trai của ông cụ Vu là Vu Lạc.

Anh nghĩ rằng đôi vợ chồng đó có lẽ không chỉ là tới tìm ông cụ Vu.

Mất liên lạc nhiều năm trời, bây giờ đột nhiên xuất hiện. Không thể không có nguyên nhân khác được.

“Hắn đã đi làm chính thức được một thời gian rồi.”

“Cả khoảng thời gian đi làm thì đều làm như công nhân bình thường, không được ưu tiên gì đặc biệt.”

Lưu Chương nói: “So với ban đầu thì tính cách của Vu Lạc thay đổi rất nhiều.”

“Lát nữa anh dẫn đường tới thăm anh ta.” Diệp Thiên nhếch miệng cười.

“Có lẽ sẽ gặp được việc thú vị, gặp được người thú vị.”

“Vâng.” Lưu Chương vội gật đầu.

……

Trong căn nhà họ Vu.

Một ông cụ tuổi chừng bảy mươi đang ngồi trên giường nhìn xung quanh với bộ dạng không mấy thoải mái.

Lúc này một người đàn ông trung tuổi bước vào, trong tay còn cầm một chén trà.

Ông ta đi tới trước ông cụ này, giọng nói hết sức ôn hoà và đầy cảm kích: “Bố, là con bất hiếu. Chén trà này con xin lỗi bố.”

Nói rồi, ông ta quỳ xuống trước ông cụ kia. Người đàn ông trung tuổi này chính là Vu Đại Bảo.

Còn ông cụ kia, nếu Diệp Thiên ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra ông ta chính là ông cụ Vu.

Ông cụ Vu nhìn thấy hành động của con trai thì mặt mày tỏ ra phức tạp. Cuối cùng ông ta bất
lực nói: “Mày gọi tao là bố mà đi bao năm. Trong khoảng thời gian này mày có nhớ đến bố mày bao giờ không?”

“Con, con…”

Vu Đại Bảo ngắc ngứ, trong lòng cảm thấy bất lực và đau thương. Ông ta muốn về thôn Lý Gia thăm bố mình, con trai mình. Lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này nhưng vợ ông ta là Vu Lan thì không cho phép ông ta làm thế, thậm chí vì việc này mà bà ta đã giam lỏng Vu Đại Bảo.

Nhưng chuyện này sao ông ta có thể nói với bố mình cho được?

“Được rồi, cũng đừng giả bộ nữa.”

Ông cụ Vu cũng đã sống bảy mươi năm rồi. Ông không phải kẻ ngốc. Thấy con trai và con dâu mình giàu có, cuộc sống khá giả, đột nhiên lại đón một ông lão quèn như ông tới thành phố, đương nhiên là có lý do khác.

Chí ít thì không thể tự dưng nghĩ tới lòng hiếu thảo được.

Vu Đại Bảo thở dài nhưng miệng ông ta thì đã lên tiếng: “Bố, Vu Lạc thì sao?”

“Sao lại có mình bố ở thôn Lý Gia. Lúc đó hỏi bố bố lại không muốn nói. Bây giờ ở đây chỉ có hai bố con mình, bố có thể nói với con được không?”

Vu Đại Bảo cũng bận tâm về con trai. Đương nhiên ngoài ra thì còn có việc của gia tộc nhà vợ ông ta nữa.

Bây giờ Vu Thành đã bị phế, không thể nào sinh được con. Chỉ còn lại mỗi mình Vu Lạc. Chỉ cần tìm được Vu Lạc thì mới có thể giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt.

Ông cụ Vu nghe thế thì mặt mày biến sắc: “Con trai mày sống chết làm sao mà mày còn không biết. Hỏi lão già như tao làm gì?”

Ông cụ Vu dứt khoát không nói tới Vu Lạc.

Vu Đại Bảo cười khổ sở: “Bố, lúc này chúng ta đừng tỏ ra bực bội với nhau được không. Con có thể đảm bảo với bố.”

“Từ nay về sau bố và Vu Lạc sẽ sống cùng chúng con. Con nuôi bố để bố có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.”

Vu Đại Bảo thề thốt. Ông cụ Vu nghe vậy thì dè bỉu coi thường.

“Ban đầu khi nhà đói không có gì ăn thì không thấy chúng mày. Bây giờ có Diệp… có người giúp đỡ, thay đổi thôn Lý Gia, thay đổi cuộc sống bần hàn của lão già như tao rồi.”

“Bây giờ cuối cùng cũng có cuộc sống tốt đẹp rồi thì mày đến?”

“Mày làm gì bao năm qua?”

“Giờ tao cần mày nuôi à?”

Câu nói của ông cụ Vu như lưỡi dao sắc lẹm đâm vào trái tim Vu Đại Bảo. Khi Vu Đại Bảo định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên có một bóng hình đi từ cửa vào.

Sau đó một cái bạt được vung ra khiến chén trà trong tay Vu Đại Bảo đổ ngay xuống đất.

“Uống cái con khỉ.”

“Tôi đã nói dùng cách của tôi anh lại còn muốn dùng mấy lời ngon ngọt thì hỏi ra được cái gì?”

Người bước vào chính là vợ của Vu Đại Bảo, con dâu của ông cụ Vu – Vu Lan.

Lúc này bà ta đang tức tối phẫn nộ, lên tiếng quát tháo ông cụ Vu: “Lão già kia, gọi ông một tiếng bố đã là nể mặt ông lắm rồi. Ông đừng có không biết tốt xấu là gì.”

Vu Lan xông về phía ông cụ Vu rồi lên giọng nạt nộ: “Nếu ông không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chúng tôi thì chúng tôi buộc phải dùng biện pháp khác.”

“Em có nói nhỏ hơn được không hả. Dù gì đây cũng là bố anh…” Vu Đại Bảo nhỏ giọng khuyên can.

Bốp!

Trả lời lại câu hỏi đó của ông ta chỉ là một cái bạt tai đầy đau đớn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện