LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Cho ông năm trăm vạn


trước sau

“Diệp Thiên, chuyện này…chuyện này biết làm sao đây!”

Tô Thanh Thanh ôm theo Tiểu Vũ Mao đi tới, nhìn thấy cảnh này, bối rối không biết phải làm sao cho phải!

Diệp Thiên vẫn rất bình thản, lạnh nhạt nhìn ông lão.

“Không sao, không cần để tâm, chúng ta đi!”

Nói xong, anh cũng chẳng buồn đôi co quay người rời đi.

Thấy vậy, ông lão nhíu mày quát lên lần nữa.

“Đâm vào người khác còn muốn chạy à? Tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người, có còn xem pháp luật ra gì không hả?”

“Các người nếu muốn rời đi, thì bước qua xác ông đây rồi hãy đi. Dù sao thì tôi cũng gãy chân rồi, phần đời còn lại coi như chẳng làm ăn được gì nữa, không bằng chết quách cho xong!”

Vừa nói ông ta vừa khóc nước mắt ngắn ngước mắt dài.

“Chỉ khổ cho bà lão nhà tôi vẫn còn nằm liệt giường, con cái thì mất sớm nếu tôi mà cũng chết đi thì bà ấy chỉ có nước chết đói thôi! Không bằng các người đâm luôn bọn tôi đi!”

Nghe những lời này, Diệp Thiên nhăn mày có chút không vui.

Với tài nghệ diễn xuất này không đi diễn kịch thật là đáng tiếc.

Vốn dĩ anh không muốn vạch trần ông lão, nhưng bây giờ…

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh đi!

Đương nhiên bây giờ anh muốn rời khỏi đây cũng chẳng đi được!

Nghe ông lão nói vậy, những người đi đường cũng hùa theo.

Cho rằng Diệp Thiên muốn trốn chạy, ai cũng mặt mày hung dữ vây lại.

“Tiểu tử, muốn đi thì giải quyết xong chuyện này rồi hãy đi!”

“Đúng đó, đụng vào người ta mà còn muốn bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm như cậu là phạm pháp đó! Chúng tôi không thể để cậu đi như vậy được!”

“Mấy người thời nay đúng là vô trách nhiệm!”

Nghe những người xung quanh chỉ trích, Diệp Thiên vẫn không bày tỏ thái độ gì!

Họ là những người nhàn rỗi thích lo chuyện bao đồng nhưng lại không phân biệt rõ nguồn cơn sự việc đã đi nói những lời xúc phạm người khác.

Có phải hơi quá đáng rồi không!

Thấy vậy, sắc mặt Tô Thanh Thanh còn khó coi hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên sợ anh sẽ tức giận nên cô bước nhanh lên một bước chắn trước anh.

“Diệp Thiên anh đừng quá kíchc động!”

Vừa nói cô vừa quay ra giải thích với mọi người.

“Mọi người hiểu nhầm rồi, chúng tôi không có ý định rời khỏi đây, chỉ là, chỉ là…”

Thật lâu sau cô vẫn chưa thể nói rõ nguyên do, với cô đây là lần đầu gặp phải chuyện này nên không biết phải làm sao cho phải!

“Này cô gái, sự việc đã xảy ra rồi, mọi người ai cũng nhìn thấy còn cần giải thích gì nữa?”

Ông lão nằm ra nền đất, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Thanh.

“Muốn đi thì cứ việc đi đi, cùng lắm là lão già này tự sinh tự diệt, chết cũng sạch sẽ!”

Nghe xong lời này, Tô Thanh Thanh vốn đã mềm lòng nay cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp.

“Ông lão, hay là, hay là chúng cháu đưa ông đến bệnh viện nhé! Cho dù mất bao nhiêu tiền cũng sẽ chữa khỏi chân cho ông!”

Nghe vậy, đám người xung quanh vốn còn muốn phản bác liền im lặng không nói gì nữa!

Nhưng ai ngờ ông lão lại không chịu nghe.

“Đến lúc này rồi còn đi bệnh viện gì chứ? Hơn nữa, ai biết điều cô nói có phải thật không? Ngộ nhỡ sau khi đưa tôi đến bệnh viện, các người lại chạy mất, vậy tôi biết phải làm sao? Không đi!”

Tô Thanh Thanh ngẩn ra, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Vậy ông cảm thấy nên làm thế nào?”

Diệp Thiên tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn ông lão.

Ông lão khẽ đảo cặp mắt, sau đó thở dài nói: “Bệnh viện bây giờ tôi không đi nổi! Chưa biết có chữa khỏi được chân hay không, còn tốn bao nhiêu tiền? Huống chi tôi nay tuổi tác đã cao, một chân tàn phế thì cũng thôi đi, cùng lắm là sau này không dùng đến nó nữa là được. Nhưng chân này của tôi là do cậu đụng trúng, nói sao thì cậu cũng nên bồi thường đôi chút mới phải chứ?”

Vòng vo nhiều như vậy, cuối cùng cũng quay về chủ đề chính.

Đây mới là mục đích thực sự của ông lão!

“Nói như vậy là ông muốn đòi tiền?”

Diệp Thiên cười nhạt nhìn ông lão.

“Cái gì mà tôi muốn đòi tiền, đây là bồi thường!”

Ông lão lườm Diệp Thiên một cái: “Cậu đụng phải chân tôi, đây chính là sự thật, để cậu đền tiền đã là hời cho cậu lắm rồi! Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ chặt một chân cậu!”

Nghe vậy, Tô Thanh Thanh sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Chỉ có Diệp Thiên là khẽ lắc đầu.

“Được rồi, ông nói thẳng đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”

Ông lão nghe vậy trong lòng liền mừng rỡ, khóe miệng khẽ nhếch, đến cả chân còn đang “đau” cũng quên mất.

“Chàng trai trẻ, xem như cậu thức thời! Lão già đây cũng không muốn lừa cậu, tôi nay tuổi tác đã cao, một bên chân cũng đáng giá mười vạn đi?”

Ông lão vừa nói vừa giơ một ngón tay về phía Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Nhìn cậu cũng không giống như người thiếu tiền, đưa tôi mười vạn tệ, chuyện này coi như xong. Nếu không cả đời này tôi sẽ bám lấy cậu.”

“Mười vạn?”

Diệp Thiên còn chưa nói gì thì Tô Thanh Thanh đã ngạc nhiên

lẩm bẩm một câu.

Ông lão nhíu mày, lẽ nào mình đòi nhiều quá?

Đang định nói có thể ít hơn một chút cũng được thì thấy Tô Thanh Thanh thở phào vỗ ngực, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng.

“Ông lão, trong thẻ này của cháu có năm mươi vạn tệ, coi như chúng cháu bồi thường cho ông, ông thấy sao?”

Năm mươi vạn?

Ông lão trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì kích động nhảy cẫng lên.

Còn tưởng đối phương chê mình đòi nhiều quá, ai ngờ lại chê mình đòi quá ít?

Ha ha, hôm nay vận may thật đúng là không tồi, lại đụng trúng kẻ ngốc lắm tiền.

Đừng nói là ông lão, ngay cả những người xung quanh cũng quay mặt nhìn nhau.

Năm mươi vạn tệ?

Cô gái này xinh đẹp như vậy, lẽ nào đầu óc có vấn đề?

Chê tiền nhiều quá không có chỗ để?

“Khà khà, năm mươi vạn tệ cũng không tồi, đợi chữa khỏi chân, tiện thể dẫn bà ấy đi khám bệnh luôn!”

Ông lão cố ý ho một tiếng, vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lòng đã sớm kích động thiếu chút là nhảy cẫng lên.

Năm mươi vạn tệ đó, cho dù là cả cái mạng già này của lão cũng không đáng nhiều tiền như vậy.

Lần này đúng là kiếm lớn rồi!

“Được thôi, nể tình cậu có thành ý như vậy, chuyện này thế là xong!”

Ông lão khoát tay, đôi tay run rẩy chuẩn bị đưa ra nhận lấy tấm thẻ, chưa kịp chạm vào thì Diệp Thiên đã giành lấy trước.

“Diệp Thiên, có vấn đề gì ư?”

Tô Thanh Thanh sững người, không hiểu tại sao Diệp Thiên lại làm như vậy.

Năm mươi vạn cũng không phải nhiều, đối với Tô Thanh Thanh mà nói số tiền này không đáng kể gì.

Chỉ cần có thể giải quyết phiền phức này đừng nói năm mươi vạn mà đến năm trăm vạn cô cũng bằng lòng.

“Đó cậu xem cô gái này cũng đồng ý rồi cậu còn ngăn cái gì.”

Nhìn thấy năm mươi vạn sắp vào tay lại bị người khác ngăn lại, trong lòng ông lão sắp nổi khùng lên.

Ánh mắt ai oán nhìn Diệp Thiên như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

“Cậu định nuốt lời? Không có cửa đâu! Tôi nói cho cậu biết phải đủ năm mươi vạn một xu cũng không được thiếu, nếu không là không xong với tôi đâu!”

Tô Thanh Thanh nhăn mày nhìn Diệp Thiên một cách bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, anh đưa tiền cho ông ấy đi, chúng ta đã lỡ quá nhiều thời gian rồi! ”

Nghe vậy Diệp Thiên vẫn hoàn toàn không có hành động gì, nghịch chiếc thẻ ngân hàng trong tay, miệng nở nụ cười nghịch ngợm.

Thực ra năm mươi vạn tệ với anh cũng chẳng bõ bèn gì.

Nhưng đem tiền cho hạng người này anh thấy không đáng.

Không làm mà muốn hưởng là thói quen xấu!

“Ý tôi không phải vậy, chỉ là tôi thấy bồi thường có năm mươi vạn tệ thì hơi ít”

Ông lão nhăn mày, số tiền đó quá ít?, anh ta làm vậy là có ý gì?

Đang định hỏi lại, thì thấy Diệp Thiên ngẩng đầu lên nhìn ông, trên gương mặt không thể hiện chút cảm xúc nào.

“Cháu cho ông năm trăm vạn! Ông thấy sao? ”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện