LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Chỗ dựa tới rồi


trước sau

Bốp!

Đương lúc Lương Hồng vừa giơ tay ra chuẩn bị kéo tay Vu lạc thì một âm thanh bạt tai chát chúa vang lên.

Sau đó liền thấy Lương Hồng dùng một tay che mặt, một tay còn lại hãy còn giơ ra giữa không trung, đôi mắt cô ta trợn to nhìn Vu Lạc với vẻ mặt ngỡ ngàng.

“Anh Lạc Lạc… anh, anh đánh em?”

Lương Hồng ngây người. Từ khi qua lại với Vu lạc tới nay, Vu Lạc chưa bao giờ dám đụng tới cô ta, thậm chí còn hết mực thương yêu chiều chuộng cô ta. Thế nhưng hiện tại hắn lại giáng cho Lương Hồng một cái bạt.

Không sai, cái bạt vừa rồi chính là Vu Lạc ra tay.

Lúc này mặt mày hắn ta lạnh tanh. Hắn nói rất dõng dạc và rõ ràng hơn bao giờ hết: “Loại con gái như cô có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Cô cho rằng tôi sẽ tin mấy lời này sao?”

“Em, em…” Lương Hồng đang định nói gì đó nhưng ngay sau đó cô ta lập tức bị Vu Lạc ngắt lời.

“Cô đột nhiên trở mặt không phải vì vừa rồi tên Hồ Thiên kia bị đánh sao? Nếu không phải anh Diệp giúp đỡ thì người bị đánh chính là tôi đấy.”

“Tới lúc đó, cô lại thế nào với tôi?”

“Nói không chừng sẽ tỏ vẻ ghét bỏ rồi chỉ trích tôi đấy.” Vu Lạc nói tới cuối cùng thì tỏ vẻ đau khổ đầy hằn học.

“Em, em không có…” Lương Hồng lắc đầu liên tục.

“Không có?”

Vu Lạc bật cười, nói: “Đừng quên, người đánh tôi đầu tiên chính là cô.”

“Anh hiểu nhầm em rồi. Đều tại tên Hồ Thiên kia, là…. Là hắn ta uy hiếp em. Anh xem xem hắn đáng sợ thế nào. Nếu như em không đồng ý thì hắn sẽ cho người xử lý em.” Lương Hồng vội vàng đem mọi chuyện đẩy hết cho Hồ Thiên.

“Cho nên nói Vu Lạc tôi đây đáng đời đã bị đánh phải không?” Vu Lạc chất vấn.

Lương Hồng không nói nổi thành lời vì trước đó trong suy nghĩ của cô ta thì Vu Lạc bị đánh là đáng. Cho dù bị đánh đến chết cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.

“Cô cút đi. Sau này tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.”

Lương Hồng nghe thế thì vui mừng khôn xiết: “Anh, anh đừng có lật lọng.”

Cô ta cố nói thêm một câu.

“Cút.” Vu Lạc gằn lên.

Lương Hồng vội vàng quay người bỏ chạy. Cô ta nhanh chóng bỏ chạy. Và rất khó tưởng tượng được đây lại là một người con gái nhu mì hiền thục ban trước.

Diệp Thiên trông thấy cảnh này thì nhướng mày. Mặc dù anh cảm thấy không được hài lòng vì Vu lạc lại bỏ qua cho Lương Hồng như vậy, nhưng ở một phương diện khác mà nói thì Vu Lạc quả thực đã thay đổi rất nhiều rồi.

Nếu như là Vu lạc khi ở thôn Lý Gia thì đừng nói là bỏ qua cho Lương Hồng mà e rằng không giết chết đối phương đã là kết quả vô cùng tốt đẹp rồi.

“Qua kia xử lý tên Hồ Thiên.” Diệp Thiên dặn dò như đánh thức tên Vu lạc đang ngẩn ngơ ra một chỗ kia.

Vu Lạc nghe thế thì liền gật đầu. Đợi cả đám người đi về phía Hồ Thiên thì ở phía xa đột nhiên có vài chiếc xe thương mại đi tới.

Khi nhìn thấy mấy chiếc xe này, Hồ Thiên và đám con ông cháu cha vốn dĩ còn đang quỳ trên đất xin tha mạng thì lúc này như sáng mắt lên, thậm chí mặt mày tươi sáng hẳn.

Kẻ nào kẻ nấy đều nở nụ cười như ban đầu.

Kít.

Cuối cùng mấy chiếc xe cũng dừng lại bên đường. Cánh cửa xe được mở ra, sau đó lần lượt là những người đàn ông trung tuổi mặc bộ đồ lịch lãm hoặc phụ nữ trung tuổi cùng bước xuống xe.

Bên cạnh bọn họ còn có nhân viên đang bung dù che.

Cảnh tượng này khiến tất thảy mọi người đều có một cảm giác như Vương hầu thời cổ đại xuất hành vậy. Rõ cái vẻ phô trương.

Chiếc xe thương mại đi đầu dừng lại, người trên xe bước xuống ăn mặc lại hết sức bình thường, vả lại người ở xe phía sau bước xuống đều lập tức vây quanh chiếc xe đầu tiên.

“Bố!”

“Mẹ!”

“Có người bắt nạt bọn con, bọn họ tới nhà máy của chúng ta.”

“Bọn họ đánh công nhân giữa ban ngày ban mặt. Hành động vô cùng độc ác.”

“Bố mẹ mau gọi người đến đây giải quyết việc này đi.”

Lúc này, một số con ông cháu cha lên tiếng nói với mấy người đàn ông và phụ nữ trung tuổi vừa bước xuống. Bọn họ đều là bố mẹ của những người
này, và cũng là quản lý cấp cao của nhà máy Lam Thiên.

Đến cả Hồ Thiên cũng vội vàng hét lên với người đàn ông trung tuổi bụng phệ trong số đó: “Bố, mau cứu con. Bọn họ thực sự quá đáng sợ.”

Hồ Thiên vẫn không dám đứng dậy. Đến xin tha mà hắn cũng không dám nói lời xúc phạm.

Vì Chu Mặc An đứng ngay bên cạnh hắn và còn đang đợi Diệp Thiên tới hành quyết.

“Tiểu Thiên.”

Người đàn ông bụng phệ mau chóng đi tới trước mặt Hồ Thiên rồi vội vàng xem xem con trai mình có bị thương chỗ nào không.

Ông ta thấy con trai không việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông bụng phệ này chính là Hồ Vạn Kỳ, bố ruột của Hồ Thiên. Ông ta cũng là phó quản đốc của nhà máy Lam Thiên.

Sau đó, Hồ Vạn Kỳ nhìn về hướng người đàn ông đi đầu, ăn mặc đơn giản rồi nói: “Quản đốc Tôn, cậu xem…”

Người đàn ông đi đầu kia chính là Tôn Thiên Thành, là quản đốc của nhà máy này.

“Chú Tôn, chú mau gọi người giết bọn họ đi. Đúng là không coi ai ra gì. Dám bắt nạt bọn cháu. Đúng là không coi nơi này ra gì.”

Hồ Thiên tức tối ra mặt. Có bố mình và các lãnh đạo cấp cao ở bên, hắn lập tức có thêm dũng khí chứ đừng nói đến là có thêm cả quản đốc Tôn Thiên Thành ở đây nữa.

Người có thể trở thành quản đốc ở đây đương nhiên không phải người tầm thường.

Chỉ cần một câu nói của ông ta là có thể điều động người của chiến khu tới đây giúp đỡ. Thân phận của ông ta có thể nói là một lãnh đạo cao cấp của quốc gia.

“Đúng vậy, quản đốc. Anh mà không gọi chúng tôi tới thì chúng tôi không thể biết được xảy ra chuyện thế này.”

“Xem mấy chiếc xe này đi. Rõ ràng là bọn họ cho người lật xe như vậy.”

“Dám bắt Tiểu Thiên phải quỳ xuống. Đúng là to gan.”

“Doạ con cái chúng ta thành ra thế này, phải nghiêm khắc trừng trị.”

Từng lãnh đạo cấp cao lên tiếng, cũng có một số cán bộ con cái không ở trong đám này nên không lên tiếng mà chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Vì bọn họ đều nhận được điện thoại của quản đốc Tôn Thiên Thành gọi đến đây. Thế nhưng việc đánh nhau trong nhà máy Lam Thiên thì thông thường Tôn Thiên Thành không mấy khi để ý, sao hôm nay lại thông báo bảo bọn họ đi cùng chứ?

Vả lại vừa tới nơi liền thấy cả đám con ông cháu cha vốn dĩ ngông nghênh thì giờ đều tỏ vẻ sợ hãi và còn bày ra bộ dạng cầu xin. Đây rõ ràng là cảnh tượng kinh thiên động địa.

Cho nên một số người lý trí hơn một chút thì không tỏ vẻ gì mà âm thầm quan sát.

Giây phút sau đó, cảnh tượng khiến người ta phải ngỡ ngàng đã xuất hiện.

Chỉ thấy quản đốc Tôn Thiên Thành nghe xong lời Hồ Thiên nói thì lập tức đạp luôn cho hắn một cái.

“Loại bỏ đi. Mày muốn hại chết tao à? Mày muốn hại chết nhà máy Lam Thiên à?”

Đạp xong người, Tôn Thiên Thành liền lên tiếng mắng chửi, vẻ mặt hết sức phẫn nộ. Mọi người thấy thế thì ngơ ngác.

Mẹ kiếp chuyện gì thế này?

“Tiểu Thiên?”

Hồ Vạn Kỳ lập tức xông lên bên cạnh thằng con mới ngã ra đất. Lúc này Hồ Thiên đang ôm bụng đau đớn, mặt mày nhăn nhó.

Thực sự quá đau đớn.

“Bố, chú Tôn sao đang yên lành lại đạp con như vậy?”

Hồ Thiên khóc lóc, nước mắt rơi lã chã. Một đạp vừa rồi đã khiến hắn ngỡ ngàng không thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện