Thế nhưng La Hằng rất nhanh chóng đã phủ định và lắc đầu: “Ở đây là địa bàn của Bắc Thiên Các, bọn họ không có lý do gì để làm những việc thế này cả. Một khi bị bại lộ thì những người tới tham gia đại hội của Bắc Thiên Các có thể dẹp bằng cả Bắc Thiên Các.”
“Có lẽ bọn họ không đến mức làm những việc mất nhiều hơn được thế này.” La Hằng nói tới cuối cùng thì hơi lắc đầu.
Trong số những người tới tham gia đại hội lần này của Bắc Thiên Các, chỉ cần tính võ sĩ tầng thứ mười cũng đã có tới vài người rồi.
Nếu như những võ sĩ này liên thủ lại thì nói không chừng Bắc Thiên Các chưa chắc đã có thể chống cự lại được.
Mọi người rất tán đồng với những gì mà La Hằng nói.
Cho nên bọn họ nhận định người gây ra vụ nổ nhất định là một người nào đó trong số những người tham gia đại hội Bắc Thiên Các lần này, hoặc là vài người nào đó.
“Đằng trước chính là lối ra.” Có người đột nhiên hét lên.
Mọi người cùng dõi mắt nhìn liền trông thấy đi lên vài bậc thang nữa là có thể ra khỏi đây.
Tầng trên cùng chính là con đường ván quanh núi. Phía trên đó có không ít người đang đứng và quan sát tình hình bên trong.
Thế nhưng bên trong tối như hũ nút, nên những người đứng trên con đường ván đó chỉ có thể nhìn rõ ở khoảng cách thật gần. Nhìn xuống phía dưới chỉ có dòng nham thạch màu đen lẫn đỏ mà thôi.
Bên trong con đường ván trên núi, có một số người của các gia tộc hoặc thế lực đang tụ tập ở đây. Thế nhưng mọi người lại tỏ vẻ uể oải.
Cũng vì do môi trường nên cảm quan của ai nấy đều rất kém, gần như không thể nhìn thấy gì hơn.
“Nghe nói ải này có người chết.”
“Không thể nào. Tôi trông thấy tốc độ dòng nham thạch phía dưới cũng không phải nhanh lắm, sao lại có người chết được?”
“Tôi không rõ lắm. Chỉ là nghe nói núi lửa năm nay không giống với mọi năm. Uy lực rất mạnh, người ở lại phía sau nếu chậm chân thì sẽ gặp phải tai ương.”
“Không chỉ vậy, hình như bên trong đó còn có tiếng nổ khác thường.”
“Cũng may chúng ta có thiệp mời nên được đi đường ván lên núi.”
“Ải thứ ba thử thách gì vậy?”
“Hình như là là Đại mê cung Thiên Thạch trứ danh của Bắc Thiên Các.”
“Cái này tôi biết. Nghe nói mê cung này được làm từ thiên thạch, độ cứng của mê cung này đến cả dùng vũ khí nóng cũng khó có thể làm gì được. Cho dù là võ sĩ tầng thứ mười thì cũng đừng mong gây hại cho mê cung này.”
“Chỉ có cái mê cung thôi, không còn gì khác nữa sao?”
“Ha ha, mê cung này không đơn giản đâu. Nếu không có người ngoài giúp đỡ thì không đi ra được khỏi mê cung đó đâu. Có người bị nhốt trong đó đến chết cũng là chuyện thường.”
Mọi người bàn tán xôn xao. Có người hiểu về Bắc Thiên Các giải thích với người khác những gì mà mình biết.
……
Đến đỉnh núi thứ hai.
Khi bước ra ngoài, bên ngoài gió lạnh thổi cho người ta cảm giác như bước sang một thế giới mới vậy.
Không ít người nằm trên nền đất nghỉ ngơi, cố gắng hồi phục trạng thái.
Trên mặt mọi người lúc này tỏ rõ sự sợ hãi.
“Rốt cục là ai?”
“Là ai dùng mìn đánh sập bậc cầu thang ở phía trước?”
“Tốt nhất tự đứng ra nhận tội, nếu để bị điều tra ra thì sẽ bị tất cả mọi người cùng công kích.”
Đã có người lên tiếng với giọng nói tức giận vô cùng.
Đặc biệt có Trưởng Lão ở tầng thứ chín của một gia tộc lớn mạnh cũng tỏ vẻ bất bình rồi lên tiếng lạnh lùng: “Việc này có phải là Bắc Thiên Các nên cho chúng tôi lời giải thích hợp lý không?”
Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các đã đợi ở đỉnh núi thứ hai từ lâu. Bước ra khỏi phần cao nhất của đỉnh núi thứ nhất chính là đỉnh núi thứ hai.
Bốn phía đèn sáng trưng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các chờ đợi câu trả lời.
Chỉ thấy Bắc Dương bày ra bộ mặt điềm nhiên vô tội. Ông ta phẩy tay rồi nói: “Tôi không đi vào bên trong đỉnh đầu tiên. Khi biết được ngọn núi lửa lần này phun khác thường, tôi đã nhanh chóng giải tán đám người tập trung bên ngoài, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm bên trong xảy ra chuyện gì.”
“Thế nhưng nếu các vị bị thương thì tôi sẽ cho lấy toàn bộ các loại thuốc thượng đẳng của Bắc Thiên Các ra, dốc sức chữa trị.”
“Còn vụ nổ bên trong núi, Bắc Thiên Các chúng tôi sẽ nỗ lực điều tra. Tới lúc đó nhất định sẽ trả
lời các vị.”
“Dù gì thì đây cũng là địa bàn của Bắc Thiên Các chúng tôi nên sẽ không cho phép xảy ra chuyện có người nào đó làm ra hành vi gây hại cho người khác.” Bắc Dương nói rất thành khẩn.
Những người vừa lên tiếng chất vấn ban nãy trong chốc lát không biết phải nói gì tiếp theo.
Chỉ có Trưởng Lão là võ sĩ tầng thứ chín lúc này vẫn không thôi: “Vậy những người đã chết thì phải làm thế nào? Vân Cảnh Môn của tôi đã có hai đệ tử mất mạng. Lần này tôi chỉ đưa hai đệ tử theo, vậy mà đều chết bên trong đó. Chân truyền của Vân Cảnh Môn chúng tôi cũng không còn nữa.”
“Đúng, đệ tử của Hổ Nghiêu Sơn chúng tôi cũng có một người chết trong đó.”
“Mọi việc xảy ra ở Bắc Thiên Các, các ông không thể chỉ nói miệng được. Muốn qua loa chuyện này thì phải ăn nói thế nào với những người đã khuất?”
Một bộ phận người phẫn nộ lên tiếng. Người của gia tộc hoặc của thế lực bọn họ đều đã gặp nạn bên trong ngọn núi đầu tiên.
“Cái này…” Bắc Dương cau mày.
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Các người đừng làm khó Các Chủ Bắc Dương nữa. Ông ấy là Các Chủ Bắc Thiên Các, không thể nào hại người trên địa bàn của mình được.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt qua nhìn. Người lên tiếng chính là Chu Phong của Lạc Bắc Môn.
“Ý cậu là gì? Là muốn bảo bọn tôi từ bỏ việc truy cứu trách nhiệm à? Vậy những đệ tử đã mất mạng thì ai là người chịu trách nhiệm?” Trưởng lão với thực lực tầng thứ chín vẫn tức tối không nguôi.
Chu Phong cười nói: “Lưu trưởng lão của Vân Cảnh Môn, ông hiểu nhầm rồi. Ý của tôi là giờ các ông có tìm Các Chủ Bắc Dương hỏi tội thì thực ra cũng đang tự đưa mình vào bẫy của hung thủ thôi. Các ông mâu thuẫn với nhau thì mục đích của hắn đã thành công.”
Hắn dứt lời, mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
Trưởng lão thực lực tầng thứ chín cũng cau mày: “Nhưng bây giờ đến hung thủ là ai còn không biết, vậy chúng tôi chỉ có thể tìm Các Chủ Bắc Dương của Bắc Thiên Các để ông ấy chịu trách nhiệm thôi.”
Chu Phong tiếp tục: “Các vị, các vị nghĩ kỹ mà xem. Đã xảy ra vụ nổ bên trong ngọn núi thứ nhất, lại xảy ra trong quá trình vượt qua thử thách, vậy thì chứng tỏ hung thủ nằm trong số những người đi vào bên trong ngọn núi thứ nhất.”
Mọi người nghe xong thì ngỡ ngàng.
Vị trưởng lão kia cũng lên tiếng: “Cậu nói thừa. Người tham gia so tài ở Bắc Thiên Các nhiều như vậy. Tôi nói có thể bất cứ ai trong số những người ở đây đều có khả năng là hung thủ. Vậy cậu thấy đó là câu nói mà người thường nên nói sao?”
“Lưu trưởng lão, ông hiểu nhầm ý tôi rồi.”
Chu Phong liên tục giải thích: “Đã là hung thủ thì hắn nhất định sẽ cố gắng che giấu thân phận của mình.”
“Theo logic thông thường để suy đoán thì hung thủ nhất định là đi trước gây ra vụ nổ. Mọi người chắc chắn sẽ cho rằng kẻ gây ra vụ nổ nằm trong số những người ra ngoài đầu tiên.”
“Thế nhưng chúng ta đặt mình là hung thủ và tư duy xem. Theo như logic của hung thủ thì hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta tư duy như vậy cho nên hắn sẽ làm ngược lại.”
Câu này của hắn khiến mọi người như vỡ ra điều gì. Không ít người lần lượt gật đầu và thấy Chu Phong nói có lý.
Đã là hung thủ thì cho tới bây giờ vẫn che giấu thân phận không để bị lộ, vậy tới giờ hắn thì sẽ càng chú ý che giấu thân phận mình kỹ hơn.