Tô Vân Hải trả lời thẳng thắn, ông ta cũng không cam lòng.
Cuối cùng ông ta thở dài một hơi, giống như tự nhủ, nhưng lại cũng giống như đang nói chuyện với ai đó: “Cũng không biết lựa chọn tới tham gia cuộc so tài ở Bắc Thiên Các lần này và hợp tác với Bắc Thiên Các rốt cục có phải là một chuyện đáng tin hay không?”
“Trước đây ta rất tự tin nhưng hiện giờ không biết vì sao ta lại rất nghi ngờ và đắn đo về tương lai.” Câu cuối cùng, Tô Vân Hải tự hỏi mình.
Chu Phong liền lên tiếng: “Sư phụ, con thấy có thể là những người được cứu kia quá kích động, trong lòng đã coi Diệp Thiên như thần thánh cho nên mới nói khoa trương như vậy.”
“Hắn cùng lắm là cùng thực lực với sư phụ thôi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình, lại ở Bắc Thiên Các, chúng ta và mấy thế lực khác hợp sức lại đã có thêm vài võ sĩ tầng thứ mười rồi.”
“Hắn không thể làm gì được đâu.” Chu Phong tự mãn lên tiếng và khuôn mặt hắn rõ cái vẻ mong chờ.
Hắn vô thức nói: “Sư phụ, nếu như cuối cùng khi phân chia tài nguyên, con có thể lấy mấy người không?”
“Ừ.” Lúc này Tô Vân Hải mới định thần trở lại. Nghe đồ đệ nói thế, ông ta vô thức nhìn đối phương.
Sau đó lại nghe Chu Phong lên tiếng: “Mấy cô em xinh đẹp bên cạnh tên họ Diệp đó thì để lại, con gái dễ dạy dỗ. Con tự tin có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện làm người con gái của mình, vả lại cho dù không thành công thì cũng phải để lại mầm mống sinh sôi cho bọn họ.”
“Thực lực bọn họ rất mạnh, thực lực của con cũng rất mạnh, đều là thiên tài. Nếu gen của con và của bọn họ hợp lại với nhau thì những đứa con sinh ra nhất định là vô cùng tài giỏi.”
Nói rồi, Chu Phong chỉ hận không thể tiến tới bước cuối cùng mà thôi.
Tô Vân Hải lắc đầu bất lực, sau đó ông ta cốc vào đầu Chu Phong, nghiêm túc nói: “Lần này hợp tác với Bắc Thiên Các và các thế lực khác, giống như đi trên sợi dây thép và không khác gì đang đánh cược. Kết cục không biết trước thế nào cho nên không được hành động trẻ con. Đợi thành công rồi thì nghĩ đến gái còn được.
Chu Phong liền đứng dậy cung kính gật đầu.
Mặc dù sư phụ hắn bình thường rất nuông chiều hắn nhưng khi sư phụ nghiêm túc thì thật sự không thể làm nhăng cuội được.
Nhất định phải nghiêm túc. Có điều trong lòng Chu Phong lại không hề quan tâm mà chỉ cho rằng sư phụ mình đang nghĩ quá nhiều. Nói về thực lực mà bọn họ hợp tác lần này cái đã.
Đầu tiên là Bắc Thiên Các, là chủ nhà, sân nhà ưu thế. Bắc Dương lại là võ sĩ tầng thứ mười nổi danh đã lâu, hiện giờ thực lực thâm sâu khó dò.
Sau đó chính là Bạch Cốt Hội trong truyền thuyết cũng như ‘người nhà họ Doanh’ đã bị diệt trừ, còn có nhà họ Diệp…
Những thế lực này không hề thua kém nhà họ Chu. Sau đó, nếu hợp tác lại thì sức mạnh lại khủng tới cỡ nào chứ?
Không cần nghĩ cũng biết. Cả Bắc Cương có thể bị dẹp bằng.
…….
Đêm khuya yên tĩnh.
Ở lối ra của ngọn núi đầu tiên, lúc này yên ắng vô cùng, nhưng lại có bóng người đang đứng ở lối ra, hình như vừa rồi đi từ dưới lên.
Người này mặc bộ đồ luyện công đơn giản. Dưới ánh trăng mờ có thể nhận ra đây là một thanh niên nho nhã.
“Ra đi.”
Người thanh niên hướng ánh mắt về phía nơi âm u, khoé miệng cười nhạt.
Cộp cộp cộp…
Giây phút sau đó, một loạt những tiếng bước chân vang lên. Sau đó, một bóng hình người bước từ trong bóng tối ra.
Người này chính là Bắc Dương – Các Chủ Bắc Thiên Các.
Hai tay ông ta chắp ra sau, ông ta lãnh đạm lên tiếng: “Thiên Khải, xem ra thực lực của cậu tiến bộ rồi? Đã phát hiện được có người đến rồi.”
Người thanh niên kia chính là Thiên Khải. Chỉ thấy hắn lấy tay gõ gõ vào bức tường bên cạnh phát ra những tiếng vang ‘cộc cộc’.
Sau đó hắn mới cười đáp: “Tôi không biết có người đến, mà là đoán chắc chắn sẽ có người tới thu dọn tàn cục, che đậy thứ gì đó.”
“Ồ?” Bắc Dương bật cười: “Cậu phát hiện ra con đường rồi sao?”
Thiên Khải gật đầu rồi nói tuỳ ý: “Thực ra tôi
đến Bắc Thiên Các của các ông từ lâu rồi, sau đó cũng phát hiện ra Doanh Quân và Diệp Huy đến đỉnh núi thứ nhất từ trước, vả lại sau khi vào trong, bọn họ lập tức tìm ra được cánh cửa bí hiểm và đi vào đó.”
“Cánh cửa bí hiểm này có thể đi thông lên trên.”
“Và cửa bí hiểm này có lẽ là ông nói với bọn họ?”
Thiên Khải dứt lời.
Bộp, bộp, bộp…
Bắc Dương vỗ tay rồi nói với nụ cười tán thưởng: “Tôi cho rằng không có một ai phát hiện ra, xem ra là tôi sơ suất rồi.”
“Không phải là ông sơ suất mà chỉ là con người tôi khá tỉ mỉ, thích quan sát mà thôi.” Thiên Khải đáp lời: “Đừng quên thân phận của tôi. Tôi là sát thủ chữ Thiên, về phương diện này thì tôi nắm khá rõ.”
“Cậu không sợ tôi giết người diệt khẩu sao?”
Thiên Khải nhùn vai, đáp: “Đều là võ sĩ tầng thứ mười cả, đừng nói chuyện buồn cười thế chứ?”
Bắc Dương lập tức lắc đầu cười nói: “Vậy bây giờ cậu có tham gia vào không?”
Thiên Khải lắc đầu: “Tôi chỉ là sát thủ chữ Thiên của Võ Minh, còn đại diện của cả Võ Minh. Việc của các ông tôi không tham gia.”
Nói rồi, hắn chỉ để lại Bắc Dương đứng đó một mình.
Thiên Khải rời đi hồi lâu, khuôn mặt Bắc Dương mới tối sầm lại. Ông ta thầm nhủ: “Võ Minh… sớm muộn tôi cũng diệt các người.”
…….
Đêm không yên tĩnh.
Trong đêm nay, mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, rất ít người có thể vào giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, cánh cửa phòng mở ra, Diệp Thiên đi ra ngoài, đằng sau còn có hai người.
Một người là Du Thanh, một người là Du Yên, đó là hai chị em sinh đôi.
Hai người bọn họ lấy cớ sợ ra ngoài lại gặp phải kẻ nào trông dị hợm nên không dám ra.
Diệp Thiên chẳng còn cách nào khác, chỉ đành để hai người ở lại. Cả hai cô gái rất nghe lời, cả đêm chỉ ngồi trên ghế giống như thể đầy tớ canh cửa vậy.
Vừa ra ngoài, liền gặp đúng mấy người phía Bạch Tử U mới súc miệng xong. Cả mấy người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ vô cùng, nhưng không ai nói lời nào về vấn đề này.
“Cậu Diệp, thử thách ở ải thứ ba đã bắt đầu rồi.”
Ông cố Chu đi từ bên ngoài tới rồi lập tức lên tiếng.
“Ồ” Diệp Thiên nheo mắt lại, hỏi: “Tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ông cố Chu lắc đầu: “Chỉ có chỗ chúng ta có chút động tĩnh, những chỗ khác không thấy nghe nói gì.
Ông cố Chu dứt lời, mấy người phía Bạch Tử U đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tỏ vẻ kinh ngạc hơn.
Diệp Thiên dở khóc dở cười lắc đầu. Tối qua quái vật kia xuất hiện, anh đã tiện tay giải quyết luôn, sau đó vứt xác nó ở ngoài để cho nhiều người trông thấy.
Thế nhưng rõ ràng có ai đó đã cố ý sai con quái vật đó tới ra tay với anh, sau đó thì vội vàng huỷ xác nó đi.
Dù vậy cũng chẳng sao cả. Đã vào đây rồi thì đương đầu thôi.
“Cậu Diệp.”
Lúc này, ở bên ngoài có một người đi tới. Người này không phải ai khác mà chính là La Hằng.
Lần này ông ta dẫn thành viên của Bắc Cương Minh tới. Mọi người thấy Diệp Thiên thì tỏ vẻ cung kính và đứng rất ngay ngắn theo hàng lối.
Chỉ có gã thanh niên với thực lực tầng thứ tám, sau khi nhìn thấy hai chị em song sinh kia bên cạnh Diệp Thiên thì cau mày nhưng sau đó thì không nói lời nào.