LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Có liên quan gì tới tôi!


trước sau

Tô Trần Vân vừa tới thì nói trùng hợp cũng không trùng hợp, Đào Thành cũng đi ra từ tòa văn phòng.

Ông ta thấp thỏm dè chừng, cả người nhếch nhác, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Diệp Thiên mà ngoan ngoãn đứng sau lưng Tô Trần Vân như một đứa trẻ phạm lỗi.

Nhìn thấy tên mập này, mắt Tô Thanh Thanh gần như có thể thét ra lửa.

Nếu như ở thủ đô thì e là Đào Thành sớm đã bị người nhà họ Tô cắt thành từng miếng rồi, nhưng hiện tại chỉ có Diệp Thiên ở đây nên cứ để Diệp Thiên xử lý.

Cô tin Diệp Thiên sẽ không khiến cô thất vọng!

Đối diện với sự nhiệt tình của Tô Trần Vân, khuôn mặt Diệp Thiên vẫn không chút biểu cảm mà thậm chí thái độ còn thể hiện sự chất vấn!

“Hội trưởng Tô, là một hội trưởng mà xem chừng quan niệm thời gian của ông không tốt lắm nhỉ!”

Tô Trần Vân vừa nghe thấy câu này thì ánh mắt chợt ngưng lại trong vô thức nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã trở lại bình thường.

“Ngài Diệp chê cười rồi, vừa nhận được điện thoại là tôi đã vội tới đây, nếu như tới muộn một chút thì vẫn xin ngài Diệp bỏ qua!”

Biết thương hội đuối lý nên thái độ của Tô Trần Vân đã hạ xuống rất thấp rồi, còn về Đào Thành lúc này thì đừng nói tới nói chuyện, ngay cả hơi thở cũng chậm đi nhiều.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên vẫn không có hành động gì, không dễ gì tìm được một cơ hội, anh ấy sẽ không bỏ qua như vậy chứ.

“Tôi đã nói chỉ cho ông năm phút nhưng bây giờ thì sao?”

Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Hội trưởng Tô không coi Lâm mỗ ra gì hay sao?”

Chỉ một câu mà dọa Đào Thành toàn thân run lẩy bẩy!

Xong rồi, xong rồi!

Hôm nay sợ là ngay cả hội trưởng cũng không bảo vệ nổi ông ta nữa rồi.

Diệp Thiên quả thực có thế lực lớn mạnh như vậy.

Biểu cảm trên mặt Tô Trần Vân cũng giảm xuống mấy phần, Diệp Thiên đang cố tình hạ uy phong của ông ta sao.

Thủ đoạn của người này đúng là không tầm thường!

“Đào Thành, dặn dò của ngài Diệp, sao trong điện thoại anh không nói với tôi?”

Trong lòng Tô Trần Vân không thoải mái nhưng bây giờ không thể trở mặt với Diệp Thiên vì hoàn toàn không có lợi gì cho ông ta nên chỉ có thể đổ lửa nên người Đào Thành.

“Đào Thành, tôi đề bạt anh làm hội phó không phải để anh làm hùm làm hổ. Từ ngày mai, anh giao chức hội phó ra đi!”

Tô Trần Vân hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Đào Thành cúi đầu, một câu cũng không dám nói, trong lòng khỏi nói cũng biết có bao nhiêu ấm ức.

Ông ta đã nói rất rõ ràng, nói rõ mồn một rồi mà bây giờ còn trách ông ta?

Hết cách rồi, quyền đè chết người mà.

Cho dù ông ta có không thoải mái thì lúc này cũng không dám nói một chữ, nếu không thì không chỉ mất đi chức hội phó, đơn giản như vậy thôi.

Huống hồ, chức vụ này chưa chắc đã mất!

Diệp Thiên sớm đã nhìn rõ như gương chiêu tung hứng của hai người này, nhìn rõ mồn một.

Lấy đi chức hội phó đã coi như trừng phạt sao?

Ngoài mặt thì nhìn như trừng phạt nghiêm khắc lắm, hoàn toàn khác xa so với việc mắng một trận nhưng chỉ là diễn cho anh xem mà thôi.

“Ngài Diệp, thực sự xin lỗi, chỉ tại tên khốn này không nói rõ ràng nên mới làm lỡ thời gian của ngài!”

Tô Trần Vân nhìn Diệp Thiên bằng khuôn mặt tươi cười, lúc nhìn Đào Thành lại là bộ mặt nghiêm nghị.

“Còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau xin lỗi ngài Diệp? Cái thứ thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!”

Đào Thành bị mắng tơi tả mới run run đi tới trước mặt Diệp Thiên.

“Ngài, ngài Diệp, tôi”

Lời vừa mới nói ra đã bị Diệp Thiên đưa tay ngưng lại.

“Tôi không cần ông xin lỗi! Hơn nữa, một câu xin lỗi là xong à?”

“Chuyện này”

Cả người Đào Thành cứng đờ lại sắp khóc tới nơi.

Diệp Thiên này sẽ không giết chết mình chứ?

Trong nỗi sợ hãi, ông ta chỉ có thể đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Tô Trần Vân.

“Ngài Diệp, ngài như vậy là có hơi đuổi cùng giết tận rồi?”

Tô Trần Vân lạnh lùng nói, ông ta hơi tức giận.

“Muốn anh ta làm thế nào, ngài cứ nói, chỉ cần không quá đáng quá, tôi đều có thể đồng ý!”

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông ta rồi.

Không dễ dàng gì mới nâng đỡ được Đào Thành mà lại dễ dàng bị Diệp Thiên giết chết như vậy thì Tô Trần Vân thiệt thòi quá nhiều.

Chỉ đáng tiếc, đối diện ông ta là Diệp Thiên.

“Chuyện làm sai luôn phải trả giá! Đạo lý này, chắc hội trưởng Tô hiểu chứ?”

Diệp Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, giọng nói khiến người ta không ngừng suy xét: “Hơn nữa, nên trừng phạt ông ta thế nào, tôi tự có chừng mực, không phiền hội trưởng Tô nhọc lòng.”

Soạt!

Sắc mặt Tô Trần Vân lại trầm xuống một lần nữa.

Nghe khẩu khí này thì hình như Diệp Thiên không định nể mặt ông ta.

“Ngài Diệp, ngài phải nghĩ cho kỹ đó, vì một người phụ nữ mà thực sự muốn chống đối với thương hội Dung Thành hay sao?”

Tô Trần Vân híp mắt: “Ngài Diệp, xong việc rồi tôi còn phải đi dùng

bữa với chủ tịch thành phố, nếu như đến muộn thì chủ tịch sẽ không vui.”

Trong bốn chữ chủ tịch thành phố, Tô Trần Vân đã đặc biệt lên giọng nhấn mạnh và thêm cả chút uy hiếp.

Bây giờ ông ta không thể trở mặt với Diệp Thiên nên chỉ đành lấy chức vụ của chủ tịch thành phố ra, định đè bẹp Diệp Thiên.

Nhưng đáng tiếc, ông ta đã đánh giá cao năng lực của chủ tịch thành phố, và cũng xem thường Diệp Thiên rồi!

“Có liên quan gì tới tôi!”

Diệp Thiên bình thản liếc nhìn ông ta một cái.

“Huống chi, chúng ta còn phải tính nợ cũ!”

Hả? Tô Trần Vân lại nhíu mày!

Giọng Diệp Thiên rõ ràng là không có ý tốt!

“Lời này của ngài Diệp có ý gì?”

Diệp Thiên lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Hội trưởng Tô đúng là quý nhân hay quên chuyện, lần trước ông đồng ý với tôi sẽ giao tài sản của nhà họ Từ cho con cháu họ! Nhưng sau lưng, ông lại sai Đào Thành nhúng tay vào, đây là ý gì?”

Nói xong, Diệp Thiên còn không quên nói thêm một câu: “Đừng nói đây là mong muốn của một mình ông ta! Loại tâm tư này đừng có lấy ra làm bẩn mắt người khác!”

Một câu nói mà làm cho đường lui của Tô Trần Vân đột nhiên bị chặn đứt.

Tới lúc này, sắc mặt của Tô Trần Vân đã hoàn toàn tối sầm vì Diệp Thiên.

Chẳng trách Diệp Thiên bảo tên ăn hại Đào Thành tìm mình tới, hóa ra điểm mốt chốt nằm ở đây, chỉ là vấn đề này thực sự không dễ trả lời, bởi vì cho dù ông ta tìm lý do gì thì Diệp Thiên tuyệt đối cũng sẽ không tin!

Hơn nữa, ông ta có còn cảm giác, mục đích thực sự của Diệp Thiên không phải ở đây.

Bao nhiêu năm rồi, từ khi ông ta đảm nhiệm chức hội trưởng tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đối mặt với Diệp Thiên, cho dù ông ta có bao nhiêu thủ đoạn đi nữa cũng không có chỗ sử dụng.

“Vậy ngài Diệp muốn làm sao?”

Tô Trần Vân đã hoàn toàn rơi vào thế bị động nên chỉ có thể nghe xem Diệp Thiên rốt cuộc có mục đích gì!

Nhưng mong cậu ta đừng có “sư tử mở miệng lớn”!

Diệp Thiên bình thản nhìn ông ta một cái: “Rất đơn giản, giao tài sản nhà họ Từ ra! Đây là điều đầu tiên!”

Tô Trần Vân không hề ngạc nhiên, chỉ là hai chữ “đầu tiên” lại khiến lòng ông ta không chắc chắn!

“Chuyện này thì không vấn đề gì, tôi có thể tự quyết định!”

Khi nhận lời Diệp Thiên, sắc mặt Tô Trần Vân có hơi nặng nề.

“Vậy điều thứ hai?”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Đào Thành: “Tô Thanh Thanh vào thương hội Dung Thành”

“Đương nhiên!”

Tô Trần Vân không thèm nghĩ mà đồng ý ngay, việc cho ai vào thương hội chỉ cần có một câu của ông ta là xong thôi, chỉ là tốn nhiều công sức như vậy mà điều kiện của Diệp Thiên lại đơn giản thế sao?

Tô Trần Vân vừa mới gật đầu thì thấy khóe môi Diệp Thiên khẽ nhảy lên: “Thay thế vị trí của Đào Thành!”

Rầm!

Vẻn vẹn chỉ một câu nhưng tác dụng của nó lại như hòn đá gợi dậy nghìn trùng sóng vậy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện