LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Kẻ dối trá


trước sau

"Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng về rồi." Tô Thanh Thanh vui phát khóc, cô nhảy bổ vào lòng Diệp Thiên. Cô lo lắng suốt hai ngày hai đêm, không phút giây nào ngơi nghỉ, cô sợ bỗng nhận được tin chẳng lành về Diệp Thiên. Nếu Diệp Thiên xảy ra chuyện, cô cũng chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.

"Yên tâm đi, chẳng phải là anh đã về rồi sao?" Diệp Thiên vỗ bờ vai của cô, giọng nói dịu dàng vô cùng.

"Hừ, anh là đồ xấu xa, anh biết em lo muốn chết không hả?" Tô Thanh Thanh ngẩng đầu, có giọt lệ nằm lặng trên khoé mắt của cô, nhưng cô vẫn tặng cho Diệp Thiên một ánh nhìn sâu hoắm: "Anh là đồ đáng ghét, ác độc, sao anh không nói sớm cho em biết? Em ghét anh."

Diệp Thiên mỉm cười, tưởng như nơi mềm mại nhất trong tim bị chạm nhẹ vào vậy: "Anh biết em tin tưởng ở anh, anh cũng tin tưởng em."

Chỉ một câu ngắn ngủi cũng đủ để Tô Thanh Thanh ngây ngẩn, sau đó mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, rúc vào lòng Diệp Thiên: "Hừ, nếu sau này anh còn ích kỷ như thế thì em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Diệp Thiên lắc đầu, nụ cười nơi khoé miệng sâu hơn nữa: "Yên tâm đi, không có lần sau."

Hai người này đứng an ủi nhau như ở chỗ không người vậy, Tô Vân Nhi nhìn khung cảnh này, vẻ mặt tối sầm lại, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy chua xót khôn nguôi: "Diệp Thiên, rốt cuộc làm sao annh có thể trốn ra được vậy?" Tô Vân Nhi nhìn Diệp Thiên chăm chú, giọng nói vô cùng nặng nề.

"Trốn? Sao tôi phải trốn?" Diệp Thiên mỉm cười, ngồi xuống một cách đầy thoải mái, Tô Thanh Thanh lau nước mắt, đứng cạnh anh y như kiểu một cô vợ nhỏ vậy.

"Chỉ bằng vài ba cái thủ đoạn của Tô Trần Vân mà cũng dám bày mưu hãm hại tôi? Mơ mộng quá." Diệp Thiên nói chuyện cực kì bình tĩnh, như đẩy trái tim của Tô Vân Nhi xuống vực sâu ngút ngàn.

Quả thế, ai cũng nghĩ là Tô Trần Vân bày mưu kế hãm hại Diệp Thiên, thực ra chỉ là Diệp Thiên đang tương kế tựu kế thôi. Vậy rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, dụ rắn ra khỏi hang? Chẳng lẽ anh ta không sợ dụ được một con thuồng luồng mà mình không thể đối phó?

"Tôi muốn biết, hai ngày nay anh đã đi những đâu." Tô Vân Nhi bỗng có linh cảm không lành.

"Cũng chẳng có gì, đi một chuyến Lâm Thành mà thôi."

Tô Vân Nhi nghe vậy, đôi chút hồng hào sót lại trên mặt cũng mất tăm mất tích.

"Lâm Thành? Anh đi Lâm Thành làm gì?" Tô Thanh Thanh không hiểu lắm, hỏi xen vào.

"Cũng chẳng làm gì cả, chỉ là tiện tay cứu vài người ấy mà." Diệp Thiên nhún vai đầy bình tĩnh, anh bỗng nhếch khoé miệng: "Đương nhiên rồi, nhân tiện còn dùng một đồng tiền để mua một thị trấn."

Hả? Tô Thanh Thanh bĩu môi: "Một đồng tiền mà mua một thị trấn? Diệp thiên, anh bị sốt ấm đầu à?" Tô Thanh Thanh vừa nói, vừa đặt tay lên trán của Diệp Thiên: "Đâu có nóng đâu, rốt cuộc anh đang làm gì vậy Diệp Thiên?" Tô Thanh Thanh thấy khó hiểu sao đó, cô lại không nhìn thấy Tô Vân Nhi đang cắn chặt khớp hàm, cả người run nhè nhẹ. Cô ta nhìn Diệp Thiên một lúc, vừa lấy điện thoại ra thì Diệp Thiên lại cười, vẫy tay.

"Không cần gọi đâu, một tiếng trước, tất cả những tính toán, sắp xếp tại Lâm Thành của Bạch Cốt Hội đã bị tóm gọn, không có lấy một con cá lọt lưới nào cả." Diệp Thiên xoè hai tay: "Vả lại, tín hiệu của cả Dung Thành đã bị nhiễu sóng, đây chẳng phải là điều mà các người mong muốn nhìn thấy sao?"

"Cộp." Điện thoại của Tô Vân Nhi rơi xuống sàn, cô ta tuyệt vọng cùng cực.

"Thua rồi, chúng tôi thua rồi. Diệp Thiên, tôi thừa nhận, chúng tôi đã quá coi thường anh." Giọng Tô Vân Nhi lắng lại, nghe rõ từng tiếng khàn.

"Đúng vậy, các người muốn đoạt lấy bản đồ tác chiến của Thanh Long và Huyền Vũ, nhưng lại chỉ phái một hoàng tử một ông vua ra trận, chẳng lẽ Bạch Cốt Hội vẫn luôn không coi tôi là cái thá gì như vậy sao?"

Vẻ mặt Tô Vân Nhi lại càng thêm nhợt nhạt: "Diệp Thiên, tôi thua tâm phục khẩu phục. Anh muốn chém, muốn giết gì cứ tuỳ ý." Tô Vân Nhi quả quyết nhắm chặt mắt lại. Thua rồi. Kế hoạch gây dựng bao năm tại Dung Thành của Bạch Cốt Hội nay đã thua trên tay Diệp Thiên. Dù có lấy được tấm bản đồ tác chiến kia, cũng sẽ tổn thất nặng nề.

Không ngờ Diệp Thiên lại cười, anh xua tay: "Không, tôi không giết cô,

mà tôi sẽ thả cô đi."

Giọng nói bình tĩnh của Diệp Thiên khiến cả Tô Thanh Thanh cũng phải sửng sốt, chứ đừng nói chi là Tô Vân Nhi. Trong tâm tưởng của họ, Diệp Thiên chẳng khác nào một vị sát thần, vậy mà giờ anh lại thả Tô Vân Nhi rời đi.

"Thật sao?" Tô Thanh Thanh mở choàng mắt, nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc, không mấy chắc chắn.

"Đương nhiên, tôi chưa bao giờ nói dối cả." Diệp Thiên bình tĩnh gật đầu: "Cô không giết hai mẹ con Tô Vân, lúc nãy lại định thả Thanh Thanh, những việc ấy cũng đủ để tôi tha một mạng cho cô."

"Còn về việc cô có thể trốn được hay không, thì phải xem bản lĩnh của cô rồi. Con gái của kẻ cầm đầu Bạch Cốt Hội chắc không phải là hạng chẳng để lại một đường lui đâu nhỉ?"

"Sao anh biết?" Tô Vân Nhi hô lên với vẻ kinh hoảng, trên mặt của cô ta thể hiện rõ rằng mình không thể tưởng tượng được Diệp Thiên như kiểu hiểu rõ tất cả vậy, dường như mọi sắp xếp của cô không thể giấu qua mắt Diệp Thiên được.

Diệp Thiên không trả lời, anh bình tĩnh lắc đầu: "Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu trong vòng một tiếng tới, cô vẫn không thể chạy ra khỏi Dung Thành thì tôi cũng chịu đấy. Vậy nên thời gian của cô không còn nhiều nữa đâu."

Tô Vân Nhi nghe vậy, ngơ ngác đôi chút rồi cắn răng cất bước chạy ra phía ngoài.

"Diệp Thiên, tin tôi đi, anh sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình." Trước khi bước ra cửa, Tô Vân Nhi bỗng quay đầu lại, cô ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy phức tạp: "Dù hôm nay anh tha cho tôi, nhưng lần sau, khi ta gặp lại, tôi vẫn là kẻ địch của anh. Vả lại, anh làm rối kế hoạch của ngài ấy, Bạch Cốt Hội sẽ không tha cho anh đâu, anh cố mà giữ mạng mình đi." Cô ta nói dứt lời, biến mất trước mặt cả hai người chỉ trong một tích tắc.

"Diệp Thiên, anh cứ tha cho cô ta vậy sao? Chẳng giống phong cách của anh gì cả." Tô Thanh Thanh chớp mắt nhìn Diệp thiên, cô vẫn thấy không thể tin được. Tuy cô cũng không mong Tô Vân Nhi chết, cô cũng chẳng biết sao mình lại mong vậy.

Diệp Thiên không trả lời vấn đề này, anh ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa: "Đuổi theo."

Hả? Tô Thanh Thanh sững người, nhìn theo ánh mắt của anh, nhưng chẳng thấy gì cả. Đương lúc cô định lên tiếng thăm hỏi thì một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên: "Rõ thưa anh."

Tô Thanh Thanh nhíu mày, tựa như hiểu ra điều gì đó: "Hình như đây là giọng của cậu chàng Lang Thiên kia phải không? Cậu ta đến Dung Thành lúc nào vậy?" Cô vừa nói, vừa liếc Diệp Thiên: "Anh đúng là đồ dối trá, nói thả người ta đi rồi lại còn kêu Lang Thiên bám theo nữa chứ, anh thấy chơi vui lắm hả?"

Diệp Thiên không đáp, anh cười đầy ẩn ý. Nếu Tô Vân Nhi trơ mắt, để mặc mọi hành vi của Tô Trần Vân, hoặc ra tay với Tô Thanh Thanh thì cô ta đã chết từ lâu rồi. Đương nhiên là Diệp Thiên sẽ không làm một vụ mua bán lỗ vốn. Còn thu hoạch sẽ là gì thì phải nghe theo ý trời thôi.

"Lát nữa Tô Thuỵ Sinh sẽ đến đón em, đêm nay em cứ ở lại biệt thự, đừng đi đâu cả." Diệp Thiên lên tiếng dặn dò, anh đưa mắt nhìn bóng đêm đen như mực ngoài kia, bước ra khỏi phòng.

"Anh? Thuỵ Sinh? Anh ấy đến từ lúc nào vậy?" Tô Thanh Thanh dẩu môi, Diệp Thiên giấu cô nhiều chuyện như vậy làm cô thấy khó chịu quá: "Anh muốn đi đâu nữa? Không được, em phải đi cùng anh, ai mà biết liệu anh có phải lại định chơi trò mất tích không cơ chứ."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện