"Mày nói gì? Lão Mã chết rồi?"
Trong một ngôi biệt thự xa hoa nằm giữa trung tâm thành phố Vũ Thành.
Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, tướng người hơi béo ngồi trên sofa phòng khách, hai tay của ông ta còn ôm hai cô gái trẻ đẹp. Một tên du côn hàng tép riu đang quỳ trước mặt ông ta, hắn cũng chính là kẻ mà Diệp Thiên thả chạy, lúc này đây, hắn ta cúi gằm mặt xuống, cả người run lập cập.
"Vâng, vâng ạ."
Người đàn ông thấy tên đàn em gật đầu, ông ta câm lặng không nói một lời.
"Món nợ hơn hai mươi năm trước, chẳng lẽ là..." Ông ta suy nghĩ hồi lâu, lặp đi lặp lại cũng như chiêm nghiệm câu nói mà tên đàn em truyền lại cho mình vô số lần, hình như ông ta nhớ ra điều gì đó, bỗng đẩy cô gái trẻ tựa vào lòng mình ra, đứng bật dậy, nét mặt của ông ta thay đổi liên miên.
"Cũng hai mươi bảy năm rồi ấy nhỉ? Cái gì nên đến thì cũng sẽ đến thôi." Ông ta thở dài, sau đó cười lạnh lùng: "Tiếc là giờ tao đã chẳng phải tao của ngày đó nữa rồi."
Ông ta nói xong, vẫy tay đuổi tên đàn em đang quỳ kia: "Mày đi mời Lâm Kha, nói tối nay tao mở tiệc ở Hải Thiên Các, mời cậu ta nhất định phải tới dự. Tao muốn xem xem rốt cuộc tên Diệp Thiên có thể quậy tung trời tung đất Dung Thành kia có bản lĩnh lớn cỡ nào."
"Rõ." Tên đàn em vâng lời, hắn ta như kiểu được cởi bỏ gông xiềng vậy, vội lui ra ngoài.
Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, nụ cười dữ tợn hiện rõ trên mặt ông ta: "Gia đình họ Lâm, Diệp Thiên. Tao thực sự muốn xem cảnh bọn mày giết hại lẫn nhau đấy."
Ở bên này, Lâm Khuê đang lái xe theo sự chỉ đường của Triệu Ánh Thu, xe dừng ngay trước một ngôi biệt thự tầm trung nằm bên rìa trung tâm thành phố.
"Cậu Diệp, nhà cửa đơn sơ, mong cậu không để ý." Triệu Hải Trụ xuống xe, ông khiêm tốn đôi câu, sau đó giơ tay mời mọi người vào.
Diệp Thiên lắc đầu, anh đi đầu tiên, nhấc bước về phía cổng chính cửa ngôi biệt thự, vài người còn lại đi sát theo sau.
Mọi người còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói đầy cay nghiệt của một người phụ nữ truyền ra từ phía trong nhà: "Chu Dương, mày đúng là đồ ăn cháo đá bát, nếu năm đó tao không tiến cử mày thì giờ mày còn đang đi nhặt rác ngoài bãi kia ấy chứ, thế mà giờ mày lại đòi chia cắt di sản của lão Triệu với tao à? Sao mặt mày dày thế nhỉ?"
Ngoài Diệp Thiên và Lâm Khuê ra, ba người còn lại nghe vậy, mặt tối sầm lại. Nhất là Triệu Ánh Thu, cô phùng má, nụ cười trên mặt bị xoá sạch sẽ.
Giọng người phụ nữ vừa mới kết thúc, tiếp nối sau đó là giọng nói tức tối, bất bình của một người đàn ông: "Chị nói kiểu gì lạ vậy? Mình là chị em ruột kia mà, chị chăm sóc cho em trai ruột của chị thì có sai gì sao? Vả lại, nếu không nhờ năm đó em chuốc rượu rồi bỏ thuốc cho lão ta, chị đây còn có thể gả vào nhà họ Triệu một cách suôn sẻ vậy sao? Chị còn có thể sinh thằng cháu Triệu Ánh Trung sao? Nằm mơ đi nhá." Giọng điệu của người đàn ông nghe có vẻ khách sáo đấy, nhưng lời hắn ta nói còn cay nghiệt hơn hẳn.
"Giờ chắc anh rể không về được nữa rồi, mình phải lẹ tay chia di sản của anh rể nhân lúc Lâm thiếu gia còn chưa kịp thời phản ứng ấy. Chị cứ yên tâm, em chỉ lấy phần của em thôi. Em để lại nhà cửa với tiền tiết kiệm cho chị với Ánh Trung, thế được chưa nào?"
Nghe hắn ta nói vậy, người đàn bà kia không chịu: "Vớ vẩn. Làm theo ý mày thì công ty của gia đình họ Triệu thuộc về mày à? Tiền của lão Triệu đều cho con đĩ non kia hết rồi, còn nhiêu nữa đâu. Chu Dương, làm người phải tử tế, năm đó tao giúp mày leo từng bước lên cái chức phó giám đốc công ty, giờ mày định nuốt hết cả cái công ty ấy vào mồm mày à? Không có cửa đâu."
Người đàn ông mất kiên nhẫn: "Thế chị bảo nên làm sao?"
"Đơn giản thôi, chia làm ba phần, mày, tao, còn có Ánh Trung nữa, mỗi người một phần. Nếu không có sự đồng ý của tao, ai cũng đừng hòng sờ vào di sản của lão Triệu."
"Miệng chị cũng to quá đấy nhỉ? Chị không sợ con đĩ kia không chịu à?"
Người đàn bà hừ lạnh: "Mỗi con đĩ ấy thôi thì sợ gì, chẳng phải Lâm thiếu gia thích nó à? Lâm thiếu gia chơi đùa vậy thôi, kiểu gì chả bị
"Cũng phải." Người đàn ông gật đầu, sau đó nghiến răng: "Được, chia ba phần thì ba phần, nhưng phải nhanh tay lên. Nếu Lâm thiếu gia nhớ tới thì chị em ta chẳng húp được tí canh nào đâu."
"Yên tâm." Người đàn bà cười thâm độc: "Tao đã chuẩn bị kĩ càng rồi, chỉ cần nhận được tin lão Triệu chết thì bản di chúc sẽ có hiệu lực ngay tức thì. Tao cầm tiền rồi đưa Ánh Trung ra nước ngoài, rời khỏi cái chốn khỉ khô này."
"Ha ha, em biết ngay mà, chị yêu của em chưa bao giờ để em phải thất vọng cả. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Triệu Hải Trụ cùng Triệu Ánh Thu nghe lời bàn bạc ngày càng háo hức của hai kẻ này, mặt của họ cũng ngày càng thêm tối tăm, ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực họ tưởng như sắp mất kiểm soát. Ngay cả tài xế Triệu cũng nắm chặt nắm tay lại, mặt tái mét.
Lâm Khuê nhìn Diệp Thiên, mặt anh trông khá kì quái, có rất nhiều thông tin trong cuộc nói chuyện của hai kẻ này. Họ đến phải lúc quá.
"Ba, bọn họ quá đáng quá thể, con..." Đôi mắt Triệu Ánh Thu đỏ au, cô nắm chặt đôi bàn tay nõn nà của mình, tức đến nỗi trắng bệnh mặt mày.
Hai kẻ vừa mới nói chuyện chính là mẹ kế Chu Mai cùng với ông cậu hờ Chu Dương của cô. Dạo trước, Triệu Hải Trụ đích thân quản lý gia đình họ Triệu, nên đôi lúc bọn họ cũng giở vài ba thủ đoạn vặt vãnh, nhưng nào dám càn rở gì đâu.
Ai mà ngờ được, Triệu Hải Trụ mới nằm viện vài hôm, họ không đi thăm thì cũng thôi đi, thế mà lại còn làm mưa làm gió trong nhà, thậm chí họ còn bắt đầu tranh giành di sản nữa chứ. Ba tôi còn chưa chết đâu, thế mà đã lập di chúc xong xuôi hết cả rồi? Ghê tởm. Đúng là thứ thâm độc nhất là lòng dạ đàn bà mà. Triệu Ánh Thu càng nghĩ càng thấy tức, cô hừ lạnh, định xông vào phải trái với hai kẻ tởm lợm kia.
"Ánh Thu, đừng lỗ mãng." Cô còn chưa đi được hai bước thì bị Triệu Hải Trụ ngăn lại. Mặt ông ta trắng bợt, không có lấy một giọt máu hồng, ông ta tức giận đấy, nhưng trên hết, ông ta thấy bất lực nhiều hơn.
"Ba, họ quá đáng thế mà ba còn nhịn được à?" Triệu Ánh Thu điên lên, nói năng cũng không khách sáo, lịch sự gì hết: "Suốt mười tám năm qua, cho dù bọn họ bày mưu tính kế hay chửi bới con ra sao đi nữa, con vẫn luôn nhịn xuống được. Nhưng lần này đây, ba nhịn được còn con thì không." Giọng cô quả quyết vô cùng, đôi con ngươi nhu bị một lớp sương mù bao phủ.
Mẹ đẻ của cô bị bệnh qua đời năm cô mới vừa hai tuổi, lúc đó Triệu Hải Trụ đương là nhân vật oai phong lẫm liệt, tên tuổi lẫy lừng, có vô số tài sản cùng tay sai.
Một người đàn ông độc thân như vậy đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người phụ nữ thèm thuồng. Chu Mai là một trong số họ. Triệu Hải Trụ không có suy nghĩ đi thêm bước nữa, bởi suy cho cùng thì vợ cả vừa mới qua đời, con gái cũng còn quá nhỏ. Nhưng Chu Mai lại mang thai đứa con của Triệu Hải Trụ sau một đêm say bí tỉ, vậy là Triệu Ánh Thu đã có một người mẹ kế khi mới hai tuổi. Lúc đầu, Chu Mai vẫn luôn đóng vai mẹ hiền vợ tốt, nhưng kể từ khi bà ta đẻ con trai thì đổi tính hoàn toàn. Năm Triệu Ánh Thu sáu tuổi, cơn ác mộng của cô bắt đầu. Triệu Hải Trụ bận rộn với công việc, thường không có mặt ở nhà, mẹ kế chửi mắng, đánh đập Triệu Ánh Thu liên miên, cô mới sáu tuổi mà đã bị ép làm đủ thể loại việc nhà. Giặt đồ này, lau nhà này, chẳng tránh được một việc chi. Hồi ấy Triệu Ánh Tu nhát gan, cô cũng không muốn phiền hà Triệu Hải Trụ, nghĩ đợi lớn lên sẽ tốt cả thôi.
Nhưng cô không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu.