Khi Triệu Ánh Trung nhìn thấy Triệu Ánh Thu, vẻ mặt cậu ta bỗng có chút khinh bỉ.
Thậm chí không gọi chị, mà gọi tên.
"Triệu Ánh Trung, em đừng quá đáng quá, nhanh chóng xin lỗi anh Diệp Thiên đi."
Vẻ mặt Triệu Ánh Thu bỗng chốc trở nên bất mãn, khó chịu.
Hơn mười năm qua, từ khi Triệu Ánh Trung bắt đầu hiểu chuyện, Triệu Ánh Thu đã luôn phải sống trong sự bắt nạt của Chu Mai và em trai mình.
Vì vậy, trước khi tới thủ đô học đại học, cô đã từng nói, cả đời này không muốn quay trở lại nơi này.
Lần này, nếu không phải cha xảy ra chuyện, cô cũng sẽ không trở về.
Những lời nói của Triệu Ánh Trung lúc này, càng khiến lòng cô cảm thấy tê tái.
Có lẽ, từ sau khi cô đi, mẹ kế và đứa em trai này, chỉ e là nằm mơ cũng mong mỏi cô sẽ không bao giờ trở về.
Nghĩ tới những điều này, giọng điệu của Triệu Ánh Thu bỗng đầy sự bất bình phẫn nộ: "Triệu Ánh Trung, em ăn nói kiểu gì vậy? Dù sao chị cũng là chị gái của em, em ghét chị đến vậy sao?"
Nghe thấy câu này, Triệu Ánh Trung liền hắng giọng: "Chị gái? Từ trước tới nay tôi không hề có chị gái! Muốn làm chị gái tôi, cô không xứng!"
Nói xong, cậu ta không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Triệu Ánh Thu, mà điềm tĩnh quay sang nhìn Diệp Thiên.
"Tiểu tử, lại ai đây? Không lẽ là đứa trai bao mà cô ta tìm tới? Khà khà."
Giọng nói của Triệu Ánh Trung mang đầy vẻ chế nhạo, rồi bỗng nhiên bật cười: "Xem ra cũng không tệ, nhưng trông anh ăn mặc thế này, không lẽ định sống bám váy đàn bà đấy chứ?"
"Triệu Ánh Trung, mày câm miệng lại ngay!"
Triệu Ánh Trung không chút sợ hãi, những lời cậu ta nói ra tuyệt nhiên khiến cho Triệu Hải Trụ được phen sợ hãi, vội vàng cắt ngang.
Nếu Diệp Thiên tức giận rồi trách cứ, e là nhà họ Triệu cũng không gánh nổi hậu quả.
"Triệu Ánh Trung, mày đang đùa với lửa đấy!" Triệu Ánh Thu dậm chân giận dữ, khuôn mặt mang đầy vẻ phẫn nộ.
"Còn chưa gả đi đã bênh vực người ta như vậy rồi? Lẽ nào tôi nói sai sao?" Triệu Ánh Trung hắng giọng, nghếch đầu không phục.
"Cô cũng không nhìn lại thằng cha này xem. Thời đại này, cường tráng thì có ích gì? Loại thấp kém như anh ta cũng có tư cách vào nhà chúng tôi? Thật đáng xấu hổ!"
Thấy cậu ta càng nói càng kiêu căng, sắc mặt của Triệu Hải Trụ ngày càng khó coi, tức đến nỗi không thốt nên lời.
"Triệu Ánh Trung phải không?"
Lâm Khuê lạnh lùng lên tiếng, vừa bước lên đã bị Diệp Thiên chặn lại.
Dưới cái nhìn nơm nớm lo sợ của Triệu Hải Trụ, Diệp Thiên ngẩng đầu, mặt vô cảm nhìn Triệu Ánh Trung.
"Hình như những điều này chẳng liên quan tới gì cậu?"
"Sao lại không liên quan tới tôi?" Triệu Ánh Trung hắng giọng.
"Đây là nhà tôi, nếu đã đã ở trong nhà tôi thì đương nhiên là liên quan đến tôi rồi!"
Nói rồi, cậu ta còn mỉm cười khinh bỉ: "Tất nhiên, nếu bây giờ anh cút ra ngoài, vậy tôi sẽ không quản nữa. Tốt nhất là hãy đem cô ta đi cùng, tránh tôi nhìn thấy lại bực mình."
Bốp!
Triệu Ánh Trung vừa nói xong, tiếng tát giòn giã đột nhiên vang lên.
Triệu Ánh Trung còn chưa kịp định thần, thì đã bị giáng cho mấy cái tát nữa, sau đó mặt cậu ta bắt đầu đau rát.
"Thằng súc sinh, định tạo phản à! Tao còn chưa chết đâu, từ lúc nào mà cái nhà này đổi thành mày làm chủ hả?"
Mắt của Triệu Hải Trụ đỏ lừ, nhìn Triệu Ánh Trung hét lớn.
Bao nhiêu năm qua, hiếm lắm mới thấy Triệu Hải Trụ tức giận như vậy, đừng nói là Triệu Ánh Trung, mà ngay cả Triệu Ánh Thu cũng bị dọa cho khiếp sợ.
"Bam, ba lại dám đánh con?"
Triệu Ánh Trung che miệng, nhìn Triệu Hải Trụ với vẻ mặt hoài nghi.
Hai mươi năm qua, Triệu Hải Trụ đừng nói là đánh cậu ta, mà ngay cả quát mắng, cũng hầu như rất ít.
Không ngờ, bây giờ lại vì một người ngoài ra tay mà tát cậu ta.
Triệu Ánh Trung nghiến răng, trong lòng nghìn lần không phục.
"Tiểu tử, tao đánh mày đấy! Bây giờ, lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Diệp!"
Triệu Hải Trụ hắng giọng, mặc dù bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng lại vô cùng khổ tâm.
Không còn cách nào, Diệp Thiên và Lâm Khuê đều đang đứng bên cạnh nhìn vào.
Nếu ông ta không đánh, một khi Diệp Thiên ra tay, nói không chừng con trai ông ta cũng chẳng giữ được tính mạng.
Con trai, con cứ nhận sai đi, người đàn ông này, chúng ta không dây vào nổi đâu!
Nhưng đáng tiếc, Triệu Ánh Trung kiêu ngạo quen rồi, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Triệu Hải
"Hừ, bắt con xin lỗi thằng nhà quê này? Không đời nào!"
Triệu Ánh Trung ngẩng đầu trong tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục!
"Mày."
Triệu Hải Trụ tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, dở khóc dở cười nhìn Diệp Thiên, ông ta cắn răng rồi bất ngờ tiến về phía trước đá một phát vào đầu gối Triệu Ánh Trung!
Khuỵch!
Triệu Ánh Trung đau đớn, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Súc sinh, mau xin lỗi đi, nếu không hôm nay tao sẽ giết chết mày!"
Triệu Hải Trụ nghiến răng, điên cuồng hét lớn.
"Đều là do con mẹ vô dụng Chu Mai, từ nhỏ đã chiều hư mày! Hôm nay, tao phải chỉnh đốn lại mày!"
Nhìn bộ dạng tức giận của Triệu Hải Trụ, Triệu Ánh Trung bị dọa cho sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy.
Đừng thấy cậu ta thường ngày phản nghịch, nói cho cùng, cũng chỉ là đứa trẻ chưa đầy hai mươi tuổi.
Bị cha mắng như vậy, đương nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu ta cúi gầm đầu, không nói lời nào.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hải Trụ càng thêm tức giận.
"Thằng ranh con, mày nghĩ rằng tao không dám đánh mày sao? Hay là mày bị điếc rồi?"
Trong khi nói, ông ta lại đá Triệu Ánh Trung một phát nữa.
"Đừng đừng đừng, con xin, xin lỗi là được chứ gì?"
Triệu Ánh Trung đột nhiên bị dọa cho khiếp sợ, nhanh chóng lên tiếng thỏa hiệp.
"Không trị nổi mày nữa rồi, thái độ nghiêm chỉnh chút đi, lập tức xin lỗi." Triệu Hải Trụ tối sầm mặt xuống.
Đứa trẻ này, nếu còn không quản, chắc chắn sẽ sớm gây tai họa.
"Xin, xin lỗi."
Triệu Ánh Trung cúi đầu, khó khăn thốt ra vài chữ, cái nhìn căm hận thoáng hiện ra trong mắt cậu ta.
Điều này, đương nhiên là không qua nổi mắt của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đương nhiên biết, Triệu Hải Trụ chỉ đang đóng kịch cho anh xem.
Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thưởng trà, thậm chí còn không thèm nhìn Triệu Ánh Trung lấy một cái.
Cứ giống như một người ngoài cuộc vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Ánh Trung càng thêm phần bực tức.
Nhưng cậu ta cũng nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt của Triệu Hải Trụ, đến một câu cũng không dám nói.
Trong lúc tức giận, cậu ta nào có biết, Triệu Hải Trụ là đang sợ cái chết.
Diệp Thiên cứ dửng dưng, ông ta cũng không biết Diệp Thiên đang nghĩ gì.
Nếu như tức giận, anh ấy muốn tiêu diệt nhà họ Triệu cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Lý Tiên Phát chính là một bài học điển hình.
Trong lúc sốt ruột, Triệu Hải Trụ chỉ có thể đánh liều lên tiếng.
"Cậu Diệp, tất cả là lỗi của tôi đã chiều hư tên tiểu tử này! Nó dám đắc tội với cậu, quả thực là tội tày trời. Chỉ cần một câu của cậu, dù cho là cắt lưỡi nó, tôi cũng không oán than."
Ngữ khí của Triệu Hải Trụ vô cùng cương quyết, trong lúc nói, còn không quên nháy mắt ra hiệu với Triệu Ánh Thu.
Trong thâm tâm ông ta cũng đang đánh cược, cược Diệp Thiên nhất định sẽ giữ lại chút thể diện cho nhà họ Triệu.
Triệu Ánh Thu đương nhiên hiểu ý cha mình, cô quay sang nhìn Diệp Thiên, thành khẩn lên tiếng.
"Anh Diệp Thiên, nó cũng không cố ý mạo muội tới anh, vẫn mong anh đại nhân đại lượng, tha cho nó một lần, em bảo đảm, sau này nó tuyệt đối sẽ không tái phạm."