LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Món quà của Diệp Thiên


trước sau

Xoẹt!

Lời nói của Diệp Thiên khiến sắc mặt của cả ba tên trắng bệch lại, đặc biệt là Dương Thiệu Văn, hắn sợ hãi đến mức cứ thế run lẩy bẩy. Hắn biết Diệp Thiên không phải nói chơi.

Thấy cả ba tên cúi đầu không có bất cứ động tĩnh nào, Diệp Thiên mới hắng giọng: “Còn một tiếng đồng hồ, chúng mày tự cầu phúc cho mình đi.”

Vừa dứt lời thì cả ba tên lúng túng rối bời, vội rút điện thoại ra.

Thấy vậy Diệp Thiên mới quay đầu lại nhìn về Lạc Vinh nãy giờ không hề lên tiếng.

“Anh… Tôi, tôi không làm gì cả, cũng không nói gì cả.”

Lạc Vinh cố nuốt nước bọt, trong giọng nói không tránh khỏi run rẩy. Trong thâm tâm hắn đã đoán ra được thân phận của Diệp Thiên.

“Đi đi, tai mắt nhiều không phải chuyện tốt.” Diệp Thiên chắp tay đứng thẳng, giọng nói vẫn điềm nhiên như thường.

“Vâng, vâng, cảm ơn anh. Nhà họ Lạc đảm bảo tuyệt đối không đối đầu với anh.”

Nói xong, thấy Diệp Thiên còn chưa nói hết câu, Lạc Vinh vội khom lưng cúi đầu với Diệp Thiên rồi mới quay người rời đi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, lưng hắn đã đầm đìa mồ hôi, đến quay đầu lại nhìn hắn cũng không dám nữa.

Có Lâm Khuê trông chừng bọn họ, Diệp Thiên cũng không muốn mất nhiều thời gian, anh chắp tay ra sau rồi đi tới phía trước căn nhà lá.

“Lão Huyền, cố nhân tới thăm, ông không đến mức đóng cửa không gặp chứ?”

Giọng Diệp Thiên bình thản nhưng lại như có sức vang vọng khắp núi Vũ Sơn.

Diệp Thiên vừa dứt lời, núi Vũ Sơn yên tĩnh trở lại không một thanh âm, sự yên tĩnh đến kỳ lạ.

“Ha ha, Diệp Thiên, sáu năm không gặp rồi, cậu đã công thành danh toại còn có thể nhớ tới ông già này sao, đúng là quý hoá quá.” Giọng nói già nua đột nhiên vang lên, vừa vang vọng, lại có lực.

Giọng nói này rõ ràng như có người đang đứng ngay bên cạnh nhưng trước mắt lại chẳng có ai, thật là khác thường.

Cả ba tên La Vinh Hoa vẫn đang quỳ trên mặt đất, lúc này chỉ biết há hốc mồm. Hoá ra đỉnh Vũ Sơn thật sự có người? Vả lại, trông thế này có vẻ như đây là một nhân vật không hề đơn giản.

Xong rồi, rước đại hoạ rồi.

“Ông đúng thật là, sáu năm không hề có tin tức gì, cháu còn cho rằng ông chết rồi.” Vừa nói, Diệp Thiên vừa đi tới trước cây tùng, cánh cửa của thân cây từ từ mở ra, bên trong phát ra thứ ánh sáng mờ mịt của đèn cầy.

Diệp Thiên nhếch miệng, anh bước vào bên trong trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

……..

Trong một căn phòng vip xa hoa lộng lẫy ở trung tâm thành phố Vũ Thành có rất nhiều người, những người ngồi hàng trước đều là nhưng ông già có máu mặt tối qua tới Hải Thiên Các.

Có điều lúc này ai nấy đều nhất loạt cúi đầu không nói câu nào. Bầu không khí nặng nề khiến người ta khó thở.

“Các vị, đã đến đây rồi thì cũng nên nói đôi lời chứ nhỉ?”

Người ngồi trên ghế đầu tiên là Trịnh Hùng, vẻ mặt hôm nay của ông ta trầm xuống, ông ta lên tiếng với giọng điệu không mấy mặn mà.

Có điều, ông ta vừa lên tiếng thì tất cả mọi người lại càng cúi gằm mặt sâu hơn. Mất một hồi lâu mới có một người dám dũng cảm lên tiếng.

“Ông Hùng, không phải chúng tôi không nói, mà ông nên nói quan điểm của mình trước thì hơn? Thủ đoạn của Diệp Thiên tối qua chúng tôi cũng đã chứng khiến, nếu như không chắc chắn thì chẳng phải rước hoạ vào thân sao?”

Vừa nghe vậy, Trịnh Hùng cau màu lại: “La Quảng Phát, ông đang nghi ngờ thực lực của tôi sao?”

Đối diện với chất vấn của Trịnh Hùng, La Quảng Phát tái nhợt mặt mày và chỉ dám cúi đầu.

“Thực lực của ông chúng tôi đương nhiên hiểu nhưng hiện giờ Lâm thiếu gia vẫn chưa đến, chúng tôi cũng không chắc chắn.”

Câu này của ông ta khiến Trịnh Hùng á khẩu không nói nổi lời nào. Quả thực việc Lâm Kha chậm trễ không đến thể hiện rất nhiều điều.

Trịnh Hùng hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng hẳn đi: “Hừ, đừng cho rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì, muốn bo bo giữ mình à? Muộn rồi!”

Ông ta vừa nói vừa đảo mắt một lượt nhìn tất cả những người ngồi trong phòng.

“Trong tay tôi nắm đằng chuôi của tất cả các ông, hiện giờ các ông chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là cùng tôi đối phó với Diệp Thiên, hoặc là thân bại danh liệt. Điều đó đồng nghĩa với việc các ông không những mất đi tất cả những gì mình có, mà đời con cháu các ông cũng phải sống trong cảnh ngục tù. Các ông tự chọn đi!”

Nói xong, Trịnh Hùng bật cười, suy nghĩ của ông ta rất đơn giản, ông ta sẽ trói tất cả những người này lên chiếc xe chiến đấu của mình. Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.

“Chuyện này…”

La Quảng Phát mặt mày cứng đờ, ông ta méo mặt không dám nói lời nào.

Không chỉ mình ông ta, tất cả những người ngồi đây đều cúi đầu trong lòng hoang mang đầy uất hận nhưng chỉ biết cắn răng nghiến lợi. Bọn họ bây giờ quả thực bất lực.

Thấy cảnh này, Trịnh Hùng cười lạnh lùng, ông ta vô cùng đắc chí. Những ông trùm ở Vũ Thành cũng chỉ là công cụ cho ông ta mà thôi.

Ông ta xua tay, đang định lên tiếng nói gì thì một tên đàn em vội vàng chạy vào: “Đại ca, đại ca Hùng, em…”

“Hô hào như thế thì còn ra thể thống gì nữa hả? Mày không thấy bọn tao đang bàn chuyện đại sự à?”

Trịnh Hùng bị ngắt lời, hắn trợn trừng mắt nhìn tên kia một cái.

Tên đàn em vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi đặt một chiếc hộp không quá to cũng không quá nhỏ trước mặt Trịnh Hùng.

“Đại ca, đây là đồ mà Diệp Thiên gửi tới, nói là quà tặng anh.”

“Diệp Thiên? Quà?”

Tất cả mọi người đều ngây ra, bọn họ hoảng sợ ngồi không yên.

Đặc biệt là Trịnh Hùng, ông ta ngồi thẳng trên ghế sofa: “Đây là đồ Diệp Thiên gửi tới? Mày chắc không?”

Thấy Trịnh Hùng hỏi lại, tên đàn em vội gật đầu: “Vâng, là đàn em của Diệp Thiên gửi tới, bảo chúng em nhất định phải giao tận tay anh.”

Vừa nghe câu này, Trịnh Hùng cau mày sâu hơn.

“Vậy hắn có nói gì không?”

Tên đàn em vội lắc đầu: “Không ạ.”

“Tên Diệp Thiên này còn muốn chơi trò gì nữa?” Trịnh Hùng hoài nghi, còn tay ông ta vẫn đặt lên trên chốc chiếc hộp.

Trong chốc lát, tất cả mọi người nhất loạt hướng ánh mắt về phía ông ta, ai nấy đều tò mò bên trong chiếc hộp kia rốt cục chứa thứ gì.

Tên Diệp Thiên đó lại muốn chơi trò chơi, Trịnh Hùng hít một hơi thật sâu rồi cau mày lại. Ông ta hơi lo sợ nhưng tính tò mò lại trỗi dậy khiến ông ta nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.

“A!”

Chiếc hộp vừa được hé mở, một mùi máu tươi tanh ngắt bốc lên.

Trịnh Hùng chỉ nhìn một lần, đột nhiên giật mình hét lên. Ông ta mặt mày trắng bệch rồi ngồi phịch xuống đất.

Những người khác cũng tò mò muốn xem. Nhưng vừa nhìn vào họ đều sợ hãi trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.

Trong chiếc hộp đó là một cái đầu người đầm đìa máu, hơn nữa khuôn mặt này lại vô cùng quen thuộc.

Đó chính là Tôn Hổ - một trong bốn tên cầm đầu, là tay sai đắc lực cho Trịnh Hùng.

Hắn từng là một trong những ông vua trong thế giới ngầm ở Vũ Thành, lúc này lại bị đưa tới trước mặt Trịnh Hùng bằng cách này.

“Chuyện này, sao lại có thể như vậy được?” Trịnh Hùng run rẩy, ông ta bị doạ cho đến mức tim gan như muốn tan nát rụng rời.

Tối qua ông ta nhận được tin Tôn Hổ mất tích nhưng ông ta bị Diệp Thiên doạ cho sứt đầu mẻ trán nên đâu có sức mà quan tâm để ý nữa?

Ông ta không ngờ được Tôn Hổ không hề mất tích mà lại chết trong tay Diệp Thiên, còn Diệp Thiên lại dùng cách này để tuyên bố mình bắt đầu trả thù.

Thủ đoạn tàn độc của Diệp Thiên khiến Trịnh Hùng hoàn toàn không thể lường trước nổi.

Những người còn lại cũng sợ hãi không nói nên lời, đặc biệt là những ông già ngồi hàng đầu, chỉ thấy sau lưng lạnh toát.

Còn tên đàn em vừa đưa chiếc hộp vào đây lại càng sợ hãi hơn, hắn trông thấy vậy rồi ngất luôn tại chỗ.

Món quà này của Diệp Thiên có sức sát thương không hề nhỏ.

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện