LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Thấy hơi sợ


trước sau

"Sao lại thế này? Đang yên đang lành, sao lại giận dữ thế kia?" Cửa phòng khẽ mở ra, giọng điệu lười biếng vang lên, tiếp sau đó, một người phụ nữ bước vào phòng. Lúc này, Chu Mai mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, tóc buông xoã trên ngang vai, bà ta còn trang điểm khá đậm, nhìn quyến rũ vô cùng.

"Yên lành? Yên lành con khỉ khô." Trịnh Hùng hừ giọng: "Mạng sắp mất luôn rồi, giận dữ còn nhẹ chán đấy."

Chu Mai thấy Trịnh Hùng nổi giận xung thiên như thế, bà ta cũng chẳng sợ hãi gì cả, bà ta cười, ngồi vào lòng Trịnh Hùng: "Rồi rồi, cũng chẳng sớm nữa, có chuyện gì mai rồi nói. Em đến dập lửa cho anh đây." Ánh mắt của Chu Mai đắm say lòng người, hai tay của bà ta sờ soạng khắp người Trịnh Hùng, hấp dẫn cùng cực.

"Lúc nào rồi, anh nào có tâm trạng nữa." Trịnh Hùng phiền muộn tột độ, đưa tay đẩy Chu Mai: "Em về trước đi, lúc này càng không được để tên già đó nghi ngờ, không thì những sắp xếp trước đó của hai ta sẽ thất bại trong gang tấc."

"Hừ, về á? Em bị đuổi ra khỏi nhà mất rồi, về đâu được nữa? Chu Mai trừng mắt, nhìn Trịnh Hùng đầy vẻ giận dỗi: "Vả lại bên công ty đã có Chu Dương trông chừng, anh còn lo lắng gì nữa?"

Trịnh Hùng thở dài đầy bất lực: Không phải là anh lo lắng, nhưng giờ là thời điểm mấu chốt, ta không thể để xảy ra sai sót gì được. Thêm nữa, gia đình họ La, Dương, Chu, Lạc đã chính thức chìm vào dĩ vãng rồi, chúng ta phải chiếm lấy thị trường Vũ Thành."

Chu Mai cũng biết phân biệt việc nặng việc nhẹ, bà ta khẽ nói: "Anh yên tâm, em với Chu Dương đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu."

"Thế thì tốt." Trịnh Hùng gật đầu, nhưng ông ta vẫn thấy hơi lo lắng: "Không nên chậm trễ thêm nữa, mai anh sẽ bảo Báo Tử đích thân qua đó, đợi tóm được tập đoàn Triệu thị rồi nói sau."

"Nghe anh cả, nhưng mà..." Chu Mai gật đầu, sau đó, khuôn mặt của bà ta ác độc thấy rõ: "Nhưng mà không thể tha cho tên Triệu Hải Trụ đó, tên già này dám đánh em? Nghĩ em hiền hay gì không biết?" Chu Mai nghĩ đến chuyện hôm trước, càng nói càng tức: "Cả con đĩ Triệu Ánh Thu nữa, không thể tha cho nó được."

"Em cứ yên tâm đi, anh tính cả rồi, chẳng ai trong gia đình họ Triệu thoát được cả." Trịnh Hùng mở lời an ủi, hai tay đỡ lấy người bà ta.

"Nãy ai nói không muốn mà? Anh đừng có mà đụng vào em." Chu Mai hất bàn tay tội ác của Trịnh Hùng ra, bà ta bỗng nhớ đến chuyện gì đó, nghiến răng ken két: "Đúng rồi, quan trọng nhất là tên Diệp Thiên kia nữa. Hắn ta dám bắt con trai em phải quỳ xuống xin lỗi? Em phải đánh gãy tay hắn ta bằng được mới thôi."

"Lại là Diệp Thiên?" Trịnh Hùng nghe thấy hai chữ "Diệp Thiên" này, giật mình không thôi.

"Sao vậy? Chẳng lẽ anh sợ hắn ta?" Chu Mai thấy Trịnh Hùng như vậy, ánh mắt ẩn hiện đôi nét khó chịu.

"Ánh Trung là con của anh đấy."

"Em yên tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ xử lý tên đó." Trịnh Hùng cắt lời bà ta, vừa an ủi vừa dính sát lại với nhau: "Không còn sớm nữa, mình mau ngủ đi, mai anh phải đi cướp cái tập đoàn Triệu thị đó về."

"Hừ, nói thế còn nghe được." Chu Mai hài lòng đáp lời, bấy giờ mới ngã vào giường. Nhịp thở của Trịnh Hùng dồn dập, hai tay cũng sờ soạng khắp nơi. Đang định nhảy bổ vào người Chu Mai thì điện thoại vang lên.

"Ai vậy anh? Đêm thế này rồi còn làm phiền chuyện vui của người ta." Chu Mai khó chịu, bà ta hừ một tiếng. Trịnh Hùng cũng đành phải ngồi dậy, nhìn thấy màn hình gọi điện, ông ta cau mày lại.

"Lâm Kha? Giờ này cậu ta gọi điện cho anh làm gì vậy?" Trịnh Hùng hừ một tiếng tỏ vẻ bực mình, nhưng vẫn ấn nút nghe máy.

"Lâm thiếu gia, muộn thế này, cậu tìm tôi có việc gì không?" Trình Hùng bình tĩnh cất lời, nhưng không biết là Lâm Kha ở đầu dây bên kia nói gì mà khiến Trịnh Hùng ngơ ngẩn, sau đó sửng sốt, vui mừng, vẻ mặt xoay như chong chóng: "Thật sao? Lâm thiếu gia, Nhị gia sẽ đến Vũ Thành thật sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi đích thân gọi

điện thì còn sai vào đâu được?" Giọng Lâm Kha đắc chí vô cùng: "Nhưng ba tôi phải đi một chuyến sang khu Đông Nam đã, khoảng hai mươi ngày sau mới có thể đến đây. Trong khoảng thời gian này, ông đừng có rút dây động rừng, chờ ông ấy tới rồi tính sau."

Trịnh Hùng nghe vậy, ngơ ngác một lúc, sau đó vội gật đầu vâng theo: "Vâng vâng, cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không manh động."

"Tốt, khoảng thời gian này đừng có huênh hoang, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Lâm Kha nhắc nhở một câu, sau đó cúp máy cái rụp.

"Nè tên họ Trịnh kia, nãy chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi kia mà? Chẳng lẽ anh định chờ lâu vậy sao?" Chu Mai nghe được cuộc nói chuyện của hai người, bà ta bực dọc thấy rõ.

Nào ngờ Trịnh Hùng lại cười hớn hở: "Em gấp làm gì, đợi Nhị gia đến đây thì Diệp Thiên chỉ có nước chết, cả Vũ Thành sẽ là của chúng ta, ai buồn để tâm đến cái tập đoàn Triệu Thị bé tí ấy nữa."

Chu Mai ngây người, nghĩ kĩ thì thấy đúng thật: "Nhưng chẳng phải là dạo trước Lâm thiếu gia ầm ĩ với anh còn gì? Sao giờ lại chủ động liên hệ với anh vậy?"

Trịnh Hùng nghe thế, ông ta cười lạnh lùng: "Em hiểu gì chứ, thằng nhóc đó chỉ muốn mượn sức của anh để lấy được sự khen ngợi của gia đình họ Lâm, được về lại gia đình họ Lâm chứ sao nữa." Trịnh Hùng nói xong, ông ta vẫy tay ra hiệu, thân hình mập mạp của ông ta lại đè lên lần nữa: "Có nói em cũng không hiểu, mau hạ hoả cho anh đi, mẹ nó, mấy hôm nay mệt chết."

Khách sạn Holiday ngay trung tâm thành phố, khi mặt trời vừa mới lên, Lâm Khuê đã gõ cửa phòng Diệp Thiên: "Thưa anh, Lang Thiên báo tin nói Lâm Nhị gia đã rời khỏi thủ đô, nhưng ông ta không tới thẳng Vũ Thành mà đã đến khu Đông Nam."

"Đông Nam? Thú vị đấy." Diệp Thiên dõi mắt nhìn ngoài cửa sổ, anh chẳng thấy bất ngờ gì cả: "Đi Đông Nam tìm tên kia sao? Cũng được thôi, tôi cũng muốn xem xem kẻ thua cuộc dưới tay mình vào mười năm trước nay đã tiến bộ hay chưa."

Lâm Khuê hơi khom lưng: "Vậy còn Trịnh Hùng và Lâm Kha?"

"Chỉ cần chúng không bước ra khỏi Vũ Thành thì chẳng cần để ý làm gì." Diệp Thiên nhếch mép, tưởng chừng mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của anh.

"Vâng thưa anh." Lâm Khuê vâng lệnh, cúi người lùi ra phía ngoài.

Diệp Thiên quay mặt lại, anh đang định pha một ấm trà thì điện thoại vang lên.

"Anh, anh Diệp Thiên, anh có rảnh không? Em, em có việc muốn nhờ anh giúp đỡ." Vừa mới bắt máy, giọng nói ấp úng của Triệu Ánh Thu vang lên. Chắc một điều rằng, cô đã dùng mọi can đảm của mình để gọi cuộc thoại này.

"Anh đang ở khách sạn Holiday, cô cứ qua đây luôn đi." Diệp Thiên nói một câu rồi tắt máy, bước ra khỏi phòng.

Vừa bước đến cửa khách sạn thì một chiếc xe hơi từ từ đậu lại ngay trước mặt Diệp Thiên. Cửa xe mở ra, Triệu Ánh Thu thướt tha bước xuống. Tối nay, cô mặc một chiếc váy xoè in hoa nhí, tóc xoã ngang vai, trang điểm thanh tú. Dáng vẻ thướt tha của cô rất thu hút ánh nhìn.

"Anh, anh Diệp Thiên." Triệu Ánh Thu bước lại, giọng cô thánh thót vô cùng, cô gọi xong vội cúi đầu xuống. Trong mắt của cô có đủ niềm vui cùng sự áy náy, trông rất phức tạp.

"Ừ, có chuyện gì, em mau nói đi."

Triệu Ánh Thu thấy Diệp Thiên không có vẻ gì là tức giận vì chuyện lúc trước, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Em, một người bạn của em từ thủ đô đến đây tìm em, anh có thể đi ra sân bay đón cô ấy cùng em được không? Em đi một mình, thấy hơi sợ."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện