Quả thế, Triệu Ánh Thu vừa mới nói xong, chiếc xe chở hàng kia bỗng bẻ lái, chuyển hướng rồi đâm thẳng về phía xe của Diệp Thiên. Ánh đèn chiếu xa chói loà con đường hầm nhỏ hẹp, tất cả mọi người ở phía đối diện đều chẳng thể mở mắt. Thân xe to oạch gần như đã chiếm hết cả con đường hầm này. Cùng lúc đó, bốn chiếc Bentley G xung quanh Audi cũng đồng loạt tăng tốc, bốn con xe áp sát vào chiếc Audi, hình như chúng muốn bao vây Diệp Thiên, khiến anh không thể di chuyển một phân một tấc.
"Aaaa." Sắp xếp hoàn hảo, thời gian cũng hoàn hảo, rõ cả rồi, việc này là một kế hoạch đã được sắp xếp đầy tỉ mỉ. Đây là một vụ mưu sát có tính toán trước. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Họ nhìn thấy chiếc xe chở hàng ngày càng ép sát, hai bên trái phải lại bị chặn đứng. Họ ôm chặt lấy đối phương, hét ầm ĩ, nhắm mắt lại trong nỗi tuyệt vọng cùng cực. Kết cục hiện ngay trước mắt, giờ chỉ có thần tiên hạ phàm mới có thể cứu bọn họ thôi, không thì chỉ có nước chết.
Mỗi Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường. Anh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, anh giẫm chân phải, chiếc kim chỉ tốc độ đạt mức cao nhất.
"Đùng." Tính năng của chiếc Audi được phát huy tối đa. Trong tiếng hét của Triệu Ánh Thu và Tần Vũ, chiếc Audi tựa như một mũi tên rời khỏi cung, đâm thẳng về phía con xe tải chở hàng. Chỉ vài giây ngắn ngủi, chiếc Audi đã sát rạt với xe tải chở hàng kia. Đương lúc Triệu Ánh Thu và Tần Vũ vô cùng tuyệt vọng, họ thấy cả cơ thể như bị hất lên trên, nếu không thắt dây an toàn, thì có lẽ họ đã bị bắn ra ngoài.
Diệp Thiên dồn sức bẻ tay lái, cùng lúc đó, anh kéo chiếc phanh tay về mức tận cùng. Bánh xe "kít" một tiếng, ma sát với mặt đường tạo ra những tia lửa. Đuôi xe bỗng đánh một góc 180 độ, va chạm với đèn pha của con xe chở hàng, rẽ hẳn sang bên trái. Diệp Thiên chẳng hoang mang gì, anh lại bẻ vô-lăng về bên phải rồi giẫm chân ga, chiếc Audi chạy dọc theo khe hở giữa vách tường đường hầm và con xe chở hàng, lao nhanh ra phía ngoài kia.
Bốn tên lái xe Bentley G há hốc mồm khi thấy thao tác thần sầu của Diệp Thiên. Tiếng còi xe dồn dập, như điên như dại của con xe chở hàng vang lên không ngừng, lúc này chúng mới tỉnh hồn lại, nhưng đã chẳng kịp nữa rồi. Dù giờ chúng cố gắng phanh xe lại cũng không được ích gì cả, chúng chỉ có thể nhắm mắt lại trong nỗi tuyệt vọng.
"Đùng." Tiếng động vang trời không ngơi ngớt, tiếp sau đó, cả con đường hầm rung chuyển, trông chẳng khác gì tận thế. Hàng ngàn, hàng vạn đốm lửa bốc lên, sóng xung kích mạnh mẽ được sinh ra, chúng bao phủ cả chiếc Audi. Chiếc xe rung chuyển, gần như sắp mất kiểm soát, hai cô gái ngồi sau sợ trắng mặt mày, tiếng hét chói tai của họ bị từng đợt sóng xung kích kia cắn nuốt.
Diệp Thiên vẫn chẳng lo lắng, anh giẫm chân ga, dù bị bao vây bởi sóng xung kích, nhưng chiếc xe vẫn cứ lao nhanh ra khỏi đường hầm, xóc nảy hai đợt rồi mới ổn định lại.
"Kít." Diệp Thiên giẫm phanh, chiếc xe từ từ dừng lại, anh mở cửa bước xuống: "Ổn cả rồi, xuống xe đi."
Hai cô gái nghe Diệp Thiên nói vậy, bấy giờ mới mở mắt ra, họ đưa mắt nhìn xung quanh, xác định mình đã an toàn, lúc này mới lau nước mắt, chân run lẩy bẩy, bước xuống xe.
"Chúng ta chưa chết?" Khuôn mặt của Triệu Ánh Thu và Tần Vũ trắng toát, giờ họ vẫn còn run không ngừng. Với họ, những gì vừa mới xảy ra chắc chắn chính là khoảnh khắc mạo hiểm nhất đời.
"Đương nhiên rồi." Diệp Thiên trả lời, trong đôi con ngươi của anh chẳng có lấy một chút cảm xúc nào.
Hai cô gái nuốt nước bọt, nhưng khi họ vừa quay đầu nhìn thấy làn khói đen nghi ngút tựa như chọc thủng trời ngay phía lối vào đường hầm, họ vẫn thấy sợ hãi cùng cực, chân như mất mọi sức lực, suýt thì ngã xuống mặt đường. Nếu không có kĩ năng lái xe thần sầu của Diệp Thiên thì giờ có lẽ họ đã chôn cùng biển lửa kia rồi. Hai cô gái ngồi bên vệ đường, phải mất một lúc lâu thì mới bình tĩnh lại.
"Anh Diệp Thiên, giờ chúng ta phải làm sao?" Giọng Triệu Ánh Thu cuống cuồng, đuôi chiếc Audi
Diệp Thiên nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, anh còn chưa trả lời, một chiếc Land Rover bỗng chạy như bay về phía này.
"Thưa anh." Lâm Khuê cất tiếng chào hỏi đầy cung kính, anh nhìn thoáng qua con đường hầm kia, sau đó quay đầu lại. Trong mắt anh cũng chẳng có một cảm xúc nào, tựa như đó chỉ là một chuyện cỏn con.
"Đi thôi." Diệp Thiên nói mỗi hai chữ này, sau đó bước lên xe trước.
Thì ra anh đã sắp xếp cả rồi. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhìn nhau, sau đó ngồi lên xe: "Nhưng, ở đây sao giờ?"
Diệp Thiên lắc đầu: "Yên tâm đi, sẽ có người đến xử lý."
Hai cô gái ậm ừ, cũng chẳng biết là họ bị doạ sợ hay sao mà suốt chặng đường đi, không ai nói một lời nào cả. Mãi đến khi xe dừng ngay cửa khách sạn, Tần Vũ mới thỏ thẻ: "Anh đẹp trai, chẳng lẽ anh chính là Thần Xe trong truyền thuyết ư? Kĩ thuật lái xe của anh tuyệt quá luôn ấy. Hay anh dạy em với nhé?"
Tần Vũ trông mong nhìn Diệp Thiên: "Anh cứ yên tâm, em có thể bái anh làm thầy, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà."
Triệu Ánh Thu dở khóc dở cười, cái con bé này thiệt là, không biết trong đầu chứa cái gì nữa.
Diệp Thiên nhìn cô, anh cũng chẳng nói gì, sải bước vào trong khách sạn.
"Ê này anh đẹp trai, sao anh chẳng nể mặt em gì vậy? Dù gì người ta cũng là người đẹp kia mà." Tần Vũ bĩu môi, đứng chắn trước mặt Diệp Thiên.
"Anh cầm tay chỉ em đi mà, có khi anh còn lời lãi nọ kia đó? Em kệ đấy, nếu anh không chịu đồng ý thì anh đi đâu em theo đấy luôn." Tần Vũ cười vui vẻ, đây vốn chỉ là lời nói đùa thôi, nhưng cô nghĩ đến việc đây chính là khách sạn, mặt bỗng đỏ bừng.
Diệp Thiên chỉ bình tĩnh nhìn cô, anh chắp tay ra sau, tiếp tục bước vào trong: "Tùy cô."
"Anh!" Tần Vũ giận dỗi, cô đảo mắt, ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên: "Em kệ đấy, anh phải đồng ý với em, không thì em bám anh thật luôn đó."
Tần Vũ phồng má, vừa đe doạ vừa làm nũng, Triệu Ánh Thu thấy vậy, lắc đầu không thôi: "Anh Diệp Thiên, tính Tiểu Vũ trước giờ vẫn vậy, anh đừng để ý nhé."
Diệp Thiên lắc đầu, nhấc bổng cánh tay lên, cả cơ thể nhỏ nhắn của Tần Vũ cũng bị nhấc giữa không trung: "Người của gia đình họ Tần lừng lẫy Thủ đô không nên có mặt ở đây, em nên quay về sớm đi."
"Không đấy." Tần Vũ lắc đầu quyết liệt, cô ôm chặt cánh tay của Diệp Thiên, không chịu buông ra. Nói xong cô mới nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng rực rỡ: "Ấy? Sao anh biết em là người của gia đình họ Tần? Anh từng đến Thủ đô hả?" Tần Vũ nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, đôi con người đảo liên hồi. Mới đầu cô đã thấy hai chữ Diệp Thiên này nghe rất quen tai, giờ thì cô thấy nghi ngờ hơn hẳn.
"Không liên quan gì với em." Diệp Thiên phất tay, cả cơ thể của Tần Vũ lùi về sau, cô ngã ngồi trên nền đất.
"Nè, em hỏi mỗi hai câu vậy thôi mà. Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả." Tần Vũ chu miệng, ngồi trên đất làm nũng.
"Tiểu Vũ, cậu đừng nghịch nữa." Triệu Ánh Thu đỡ Tần Vũ đứng lên, bấy giờ mới nhìn Diệp Thiên đầy vẻ áy náy: "Anh Diệp Thiên, hôm nay cảm ơn anh, em..."
Cô còn chưa nói hết thì Tần Vũ đã chen vào, Tần Vũ cười vui vẻ: "Anh đẹp trai, bởi nay anh cứu bọn em, nên em cho anh một cơ hội mời bọn em ăn cơm đấy. Được ăn cơm cùng hai người đẹp thế này, anh thấy sao hả, nở mặt lắm đúng không nào?"