LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Tra hỏi


trước sau

Khi Tần Vũ và Triệu Ánh Thu đến nơi này và nhìn thấy cảnh tượng bề bộn ngay trước mắt, cả hai giật nảy mình.

"Có, có cướp hả? Nhìn thảm thiết quá à." Tần Vũ chưa bao giờ gặp phải tình huống này cả, cả sảnh như có kẻ xông vào cướp bóc vậy, cô sững sờ.

Triệu Ánh Thu cũng chẳng khá hơn là bao, cô biết tình huống hiện nay còn phức tạp hơn việc cướp bọc nhiều: "Chị Trương, có chuyện gì xảy ra vậy? Ba tôi đâu rồi?" Triệu Ánh Thu đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một khuôn mặt quen thuộc ẩn hiện trong tốp người.

"Cô chủ, đã xảy ra chuyện lớn rồi cô, cậu chủ mang người đến đây để họ đập phá cả công ty. Họ còn nói muốn tìm cô nữa, cô mau chạy trốn đi." Trương Lệ là nhân viên lễ tân của công ty, cô làm việc ở đây lâu rồi, cũng khá thân với Triệu Ánh Thu. Nhưng giờ phút này, cô chẳng còn dáng vẻ hăng hái như ngày thường nữa, nói chuyện cũng chỉ dám be bé giọng.

"Gì cơ? Quả nhiên là cậu ta." Triệu Ánh Thu nghe được tên của Triệu Ánh Trung, mặt mũi tối sầm lại. Quả đúng là thằng ranh này lại đang giở trò. Nhưng rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì? Thấy cái nhà này còn chưa đủ nát à mà hành lắm thế kia?

"Thế ba tôi đâu? Ba tôi đang ở đâu?" Triệu Ánh Thu lo lắng cho sự an nguy của ba cô hơn cái công ty này.

"Chủ tịch, chủ tịch đang ở phòng làm việc trên tầng ba. Nhưng mà..." Trương Lệ khựng lại giây lát: "Cô chủ, cô mau trốn đi cô, nhìn cậu chủ hung hăng lắm, nếu cậu ấy mà thấy cô thì cô chẳng chạy được nữa đâu."

Triệu Ánh Thu lặng câm một hồi lâu, sau đó cô kiên quyết lắc đầu: "Cảm ơn chị Trương, nhưng tôi bắt buộc phải lên đó." Cô dứt lời, nhanh chân bước về phía cầu thang với dáng vẻ lo lắng tột độ.

"Ánh Thu, đợi mình với." Tần Vũ gọi với theo, tăng tốc chạy đuổi theo.

Trương Lệ thấy vậy, mặt cô trắng nhợt, thở dài một câu: "Haiz, cô chủ tốt như vậy sao lại dính phải hai mẹ con kia cơ chứ, tiếc quá."

Ngay vừa nãy, khi Tần Vũ và Triệu Ánh Thu hớt hải chạy đến công ty, thì phòng làm việc ngay lầu ba kia đã bị phá tan tự lúc nào.

"Ba, con đây vẫn rất tôn trọng ba, còn tình nguyện gọi ba là ba đây này, thế nên ba từng có dồn ép con nữa." Trong căn phòng làm việc xa hoa trên tầng ba, mọi thứ đã đổ vỡ, nát bươm. Đủ loại tài liệu rơi tan tác trên nền đất, hộc tủ nào cũng bị phá khoá, mở bung. Mọi thiết kế sang trọng nay chẳng khác núi rác là bao. Trong một góc của phòng làm việc, Triệu Hải Trụ tái nhợt mặt mày, ông ngồi dựa trên ghế, nhìn khá yếu ớt, tưởng như ông đã già đi cả những mấy tuổi chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi vừa rồi. Có hai người đang đứng trước mặt ông. Người vừa mới lên tiếng chính là Triệu Ánh Trung, cậu con trai cưng của ông. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh Triệu Ánh Trung, trên mặt của hắn ta có một vết sẹo rất rõ rệt, ngoài Ngô Báo ra thì chẳng ai ở cái đất Vũ Thành này có vết sẹo ấy cả.

Triệu Ánh Trung trợn mắt hung dữ, hắn ta đang cầm một tờ giấy chuyển nhượng còn chưa được đóng dấu. Hắn ta đã lật tung nóc cả công ty rồi nhưng vẫn không tìm thấy dấu mộc của công ty. Nhất là căn phòng làm việc của chủ tích này đây, hắn ta đã đào sâu cả ba tấc đất nhưng vẫn chẳng lấy được chút thu hoạch gì: "Ba, sớm muộn gì công ty này cũng là của con thôi mà, ba cứ chạy theo mũi tên phát triển ấy đi, đưa dấu mộc cho con, ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tuổi già, chống gậy đám ma cho ba đàng hoàng ba ạ."

"Ánh Trung, con còn chưa rõ sao? Sớm muộn gì công ty cũng là của con, không cần phải tranh đoạt gì cả. Không thì, giờ con có giành được đi nữa, sau cùng cũng sẽ mất cả thôi." Giọng điệu của Triệu Hải Trụ nghe vô cùng yếu ớt, ngực ông bầm cả một mảng lớn, hít thở có đôi chút khó khăn.

"Ba, giờ nói mấy cái này có ý nghĩa gì đâu chứ?" Triệu Ánh Trung tức đỏ mắt, dường như hắn ta sắp đánh mất mọi kiên nhẫn rồi: "Giờ ba mau đưa con dấu cho con đi. Chẳng lẽ ba định để công ty

lại cho con quỷ cái kia? Đừng hòng."

Vẻ mặt của Triệu Hải Trụ phức tạp lên trông thấy khi phải đối mặt với tiếng gầm giận dữ của Triệu Ánh Trung: "Ánh Trung, dù gì đấy cũng là chị của con. Các con..."

"Im đi." Triệu Ánh Trung rống lên ngắt lời: "Con không có loại chị như thế, cô ta không phải là chị của con. Con hỏi ba lần cuối, ba có nói hay không hả, đừng có ép con vào đường cùng."

Haiz. Triệu Hải Trụ thở dài, ông không nói gì cả, khẽ quay đầu sang hướng khác. Tuy người trước mặt chính là con trai của ông, nhưng nó đã thay đổi tự lúc nào rồi.

"Mẹ kiếp, ba, ba định ép con thật đấy à?" Triệu Ánh Trung nắm chặt nắm đấm, hắn ta mất hết kiên nhẫn, nếu Triệu Hải Trụ không phải ba của hắn ta thì đã ăn ngay một cái gạt tàn vào đầu rồi đấy.

"Triệu thiếu gia đừng nóng vội, nếu cậu thật sự muốn ông ta mở miệng, tôi đây có vô vàn cách." Ngô Báo đứng một bên thấy vậy, cuối cùng cũng cất lời, một nụ cười nhạt ẩn hiện trên khoé miệng của hắn ta.

"Cách gì?" Triệu Ánh Trung mừng rơn, nhìn hắn ta như kiểu gặp cứu tinh vậy.

Ngô Báo mỉm cười: "Triệu thiếu gia, lúc trước tôi đi theo anh Hùng làm nhiều vụ hỏi cung này lắm, cũng học được khá nhiều phương pháp, phải nói là làm lần nào trúng lần đấy. Chỉ có điều..." Ngô Báo im bặt không nói nữa, như là đang nhử mồi dụ Triệu Ánh Trung đớp.

"Sao hả? Anh nói đi chứ." Đấy, Triệu Ánh Trung cắn câu ngay.

Ngô Báo nhếch môi cười, mặt ra trò hơi khó xử: "Chỉ có điều, lão này cũng già rồi, lỡ không chịu nổi mấy phương pháp tôi nói, rồi xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói sao đây."

Triệu Ánh Trung nghe vậy cũng lặng lời. Ý của Ngô Báo rõ như ban ngày. Phương pháp làm lần nào trúng lần ấy mà hắn ta nói thật ra chính là bức cung bằng hình phạt thể xác. Nhưng suy cho cùng, hắn ta chỉ là một đứa trẻ mới ngoài hai mươi, và người đàn ông đương ở trước mặt chính là cha ruột của hắn, sao hắn ta có thể xuống tay tàn nhẫn vậy được: "Việc này, anh Báo, không có biện pháp nào khác sao?" Triệu Ánh Trung vẫn không thể cứng rắn được.

Ngô Báo gật đầu đầy khó xử: "Có thì có đấy, nhưng hiệu quả không rõ mấy. Vả lại, có lẽ lão già này đã đưa dấu mộc cho chị của cậu rồi đấy, nếu mình chậm tay..." Ngô Báo không nói tiếp, nhưng Triệu Ánh Trung nghe vậy cũng đã giận dữ không thôi: "Không đời nào. Tôi là con trai duy nhất của ông ta, công ty là của tôi."

"Thì thế, nhưng mà..." Ngô Báo lắc đầu: "Ta đã lật tung cả công ty rồi mà vẫn không tìm được con dấu, biệt thự cũng đã cho người tìm mọi ngóc ngách mà vẫn chẳng thấy đâu, câu trả lời rõ quá rồi đấy thôi."

"Vậy sao?" Triệu Ánh Trung còn trẻ, bị Ngô Báo khích vài câu là như nuốt phải thuốc nổ: "Mẹ kiếp, lão già kia, ông mau nói đi, ông giấu con dấu ở đâu rồi hả?" Triệu Ánh Trung tức giận, túm lấy cổ áo của Triệu Hải Trụ. Mắt hắn ta đỏ bừng, tưởng như đã đánh mất mọi lý trí, hắn ta chỉ cần đạt được mục đích thôi, ấy là tìm được con dấu, sau đó nắm giữ tất cả quyền hành của công ty.

Vẻ mặt của Triệu Hải Trụ không mấy thay đổi, ông quay đầu lại, vẫn chẳng thốt một lời.

"Mẹ nó, lão già kia, là do ông ép tôi." Triệu Ánh Trung đã cuồng dại, hắn ta mặc kệ đây có phải là cha mình hay không nữa, khuôn mặt của hắn ta vô cùng dữ tợn, mở miệng nói với Ngô Báo: "Anh Báo, ông ta đã không biết điều như vậy thì ta cứ làm theo cách àm anh nói đi, có ra sao cũng phải tra hỏi được vị trí của con dấu cho tôi."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện