Thấy Diệp Thiên đi khỏi, Lâm Viễn Khôn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi ông ta đứng dậy, toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Vừa rồi, chỉ còn chút nữa thôi là nhà họ Lâm đã suýt chút nữa bị huỷ hoại rồi. Mãi tới bây giờ ông ta vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù thể diện và uy nghiêm của nhà họ hôm nay đã mất sạch nhưng chí ít thì vẫn còn giữ lại được cái mạng, vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
Mãi tới khi Lâm Viễn Khôn đứng dậy, Lâm Viễn Minh và những người nhà họ Lâm lúc này mới dám đứng dậy.
Kẻ nào kẻ nấy mặt mày lạnh đến cực độ.
Trước đây bọn họ ai nấy đến đâu cũng đều hết sức cao ngạo, đi đâu mà không được kẻ khác ngước nhìn chứ?
Nhưng bây giờ ở một cục diện thế này, chỉ e một đi không trở lại, thậm chí không bị người ta cười cho đã là may mắn lắm rồi.
Có thể tưởng tượng, chuyện ngày hôm nay sẽ nhanh chóng được đồn khắp đất thủ đô, thực lực nhà họ Lâm nhất định xuống dốc không phanh.
“Anh, tên Diệp Thiên này chắc chắn không tốt vậy đâu, tiếp sau đó không biết hắn sẽ còn đối phó với chúng ta ra sao nữa.”
Lâm Viễn Minh đứng trước mặt Lâm Viễn Khôn, sắc mặt trắng bệch.
“Chú cho rằng tôi không biết sao? Nhưng tôi có thể làm gì được hơn?”
Lâm Viễn Khôn hắng giọng, trong giọng nói của ông ta chất chứa sự tức giận.
Diệp Thiên đã bỏ công sức như vậy nên tuyệt đối không thể nào dễ dàng bỏ qua như thế.
Có điều, cho dù Diệp Thiên có âm mưu gì thì Lâm Viễn Khôn cũng không thể còn cách nào khác được.
Chỉ có thể tới đâu tính tới đó.
“Báo xuống dưới, từ ngày hôm nay trở đi, nhà họ Lâm đóng cửa một tháng, không tiếp khách.”
Lâm Viễn Khôn nghĩ một hồi, chỉ có thể làm vậy.
“Hy vọng Diệp Thiên thật sự bỏ qua cho chúng ta, nếu không chỉ có thể tới đâu hay tới đó.”
Lâm Viễn Khôn lắc đầu, trong giọng nói ông ta chất chứa sự bất lực và đắng cay.
Diệp Thiên, chỉ dựa vào một mình mình mà đàn áp cả nhà họ Lâm và dòng nhánh nhà họ Lâm khiến bọn họ không sao thở nổi.
Nếu như ban đầu không hạ lệnh suy sát mà cứ từ từ nuôi dưỡng thì nhà họ Lâm bây giờ đã được liệt vào gia tộc đứng ngoài cuộc rồi.
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn, trên đời này không bán thứ thuốc gọi là “hối hận”.
Nghe ông ta nói vậy, người nhà họ Lâm nhất loạt cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Trên đầu nhà họ Lâm như có đám mây đen bao trùm khiến bọn họ khó mà yên ổn.
……..
Một cảnh khác, sau khi ra khỏi khu tứ hợp viện của nhà họ Lâm, Diệp Thiên không hề về biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung mà đưa Lâm Khuê đi thẳng tới kho bãi của nhà họ Lâm ở phía xa.
Ở đây trên danh nghĩa là nhà kho của nhà họ Lâm nhưng bên trong lại lại nơi mà nhà họ Lâm bắt nhốt người khác.
Những việc dơ bẩn của nhà họ Lâm đều diễn ra ở đây.
“Các người đến đây làm gì? Ở đây là địa bàn nhà họ Lâm, mau cút.”
Diệp Thiên và Lâm Khuê vừa tới gần, tên bảo vệ canh cửa liền đuổi người với giọng điệu khó chịu.
Thấy vậy Diệp Thiên không đổi sắc mặt, anh cũng không có ý định dừng bước, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa kho nhà họ Lâm.
“Mở cửa ra.”
Diệp Thiên chắp tay ra sau, lạnh lùng lên tiếng.
“Mẹ kiếp, mày là đứa nào, mày bảo tao mở là tao phải mở à?”
Tên bảo vệ vừa nghe vậy đột nhiên lên giọng, hắn càng lúc càng không tỏ ra khách khí nữa.
“Tiểu tử, ở đây là địa bàn nhà họ Lâm, nếu mày không muốn chết thì mau cút, nếu không ông mày sẽ giết mày trước đấy.”
Vừa nói, tên bảo vệ vừa giơ cây gậy trong tay lên định đánh vào đầu Diệp Thiên nhưng hắn vừa mới giơ tay lên thì phía trước đột nhiên xuất hiện một người đàn ông to cao vạm vỡ.
Ánh mắt Lâm Khuê nhìn hắn ta lạnh lùng khiến hắn run rẩy lạnh toát người, hắn có một linh cảm có thứ gì đó đang đâm mình sau lưng.
“Muốn chết.” Tên bảo vệ lầm bầm nhưng lại nghiến chặt răng, hắn lại dùng lực ở tay hơn.
Rầm!
Chiếc gậy đập vào vai Lâm Khuê.
Khậc! Lâm Khuê còn không hề cau mày nhưng chiếc gậy lại đã gãy làm đôi.
“Chuyện này…”
Tên bảo vệ đần người, hắn đứng như chôn chân tại chỗ, cả người như hoá đá.
Hắn chưa từng thấy kẻ nào dám tới nhà họ Lâm gây chuyện, vả lại người đến gây chuyện lợi hại thế này hắn cũng chưa bao giờ gặp.
Cây gậy bị gãy đôi nhưng người kia đến mày cũng không hề nhíu, đây có phải là người không?
“Bây giờ đến lượt tao rồi chứ?”
Lâm Khuê khẽ đập vào vai hắn.
A!
Tên bảo vệ ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Khuê đã giơ tay lên vỗ vào vai hắn.
Bộp!
Tiếng vỗ dứt khoát vang lên, tên bảo vệ kia chỉ cảm
Sau đó hắn bay ra ngoài, ngã vật ra cánh cửa phía sau lưng.
“Ầm”
Tiếng động lớn vang lên, cánh cửa kho bị tên bảo vệ bay trúng vào, còn tên bảo vệ thì ngã ra đất, một nửa bên mặt sưng lên rất to.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, đau đớn mồm miệng, mãi không sao đứng dậy nổi.
Lâm Khuê tiện tay cho hai người mặc đồ đen đi để rẽ đường.
Diệp Thiên chắp tay ra sau, đi vào trong mặt không hề biểu cảm, Lâm Phi cứ thế đi theo sau.
Bên trong nhà kho rất ẩm ướt, vừa mới bước vào trong là đã ngửi thấy một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Trong nhà kho có rất nhiều gian nhỏ hôi hám bẩn thỉu.
Rõ ràng đã có không ít người bị nhốt ở đây, kết cục đương nhiên là rất thảm.
Diệp Thiên không dừng bước, cứ thế tiến vào đến một phòng giam bên trong cùng. Phía sau song sắt là một thanh niên đang nằm.
Người thanh niên áo quần tả tơi, trên người toàn là vết thương, mặt mày nhem nhuốc máu, hơi thở hắt như sắp tắt đến nơi, nếu khong phải thấy trước ngực hắn ta còn khẽ phập phồng thì người ta còn tưởng hắn ta đã chết.
Lâm Khuê tiến lên trước một bước, tay phải nắm chặt lấy cửa sát rồi khẽ dùng lực.
Binh!
Một âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa sắt kia đột nhiên bị Lâm Khuê bật rời ra.
Diệp Thiên nhấc chân đi vào, đứng từ cao nhìn xuống người thanh niên.
“Lâm Kha, tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp nhau thôi.”
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, giọng nói vẫn điềm nhiên như thường.
Không sai, người thanh niên trước mặt chính là Lâm Kha, con trai riêng của Lâm Viễn Hà.
Ban đầu sau khi đem đầu của Lâm Viễn Hà tới nhà họ Lâm xong, hắn ta liền bị nhốt ở đây.
Ngày nào cũng phải chịu dày vò, nếu không phải Lâm Viễn Khôn từng ra lệnh thì hắn đã chết lâu rồi.
Nhưng khi nghe thấy giọng Diệp Thiên, Lâm Kha đột nhiên cử động, mở to con mắt, hắn dùng ánh mắt như muốn rời ra nhìn Diệp Thiên.
Trong ánh mắt đó dường như đã tuyệt vọng, chỉ toàn là chết chóc.
“Diệp Thiên? Là anh, bây giờ anh hài lòng chưa?” Giọng điệu của Lâm Kha như dòng nước chết, không hề có chút gợn sóng.
Đây là điềm báo của sự từ bỏ hy vọng, sự dày vò mấy ngày nay đã khiến hắn như kẻ chết rồi.
“Chẳng có gì là hài lòng hay không hài lòng cả.” Diệp Thiên vẫn không hề tỏ thái độ, lắc đầu thản nhiên như không.
“Lần này tôi đến là muốn cho cậu một cơ hội đổi đời, nếu không muốn thì tôi đi đây.”
“Ồ?”
Nghe vậy, Lâm Kha đột nhiên bật cười khác thường, một điệu cười tự mỉa mai châm chọc.
“Đổi đời? Có thể sao? Nếu anh giết tôi đi thì có lẽ tôi sẽ cảm ơn anh đấy.”
Lâm Kha nhắm mắt, theo hắn thấy thì cho dù Diệp Thiên có giúp thì cơ hội đổi đời gần như bằng không.
Không bằng chết luôn cho xong!