LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Cùng đi đến cùng


trước sau

"Thật sao? Tốt lắm, tôi sẽ tự mình đi xem!"

Diệp Thiên trả lời một tiếng, cũng không quay trở lại phòng, thay vào đó, anh quay người và sải bước ra khỏi Vân Đỉnh Thiên Cung. Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã nhìn thấy căn phòng mật thất dưới lòng đất của Lâm Khuê. Khi Diệp Thiên đến nơi, mới phát hiện ngoài Thanh Long còn có Lang Thiên đang chờ.

"Thưa anh!"

Nhìn thấy Diệp Thiên, hai người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Diệp Thiên nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế phía trên.

"Thế nào, có phát hiện được gì không?"

Đối mặt với câu hỏi, hai người nhìn nhau, Thanh Long nói trước.

"Cậu Diệp, theo ý của cậu, chúng tôi đã theo dõi Tô Hồ và Tô Vân Nhi. Ba ngày trước, bọn họ đã ra nước ngoài, ngày hôm qua lại nhập cảnh vào Dung Thành. Có thể thấy rằng, Bạch Cốt hội hẳn là có nhân vật lớn chuẩn bị ra tay rồi."

Nghe vậy, Diệp Thiên gật đầu, có vẻ như không quá ngạc nhiên.

"Bạch Cốt hội một lúc mất đi cả vua và vương. Lần này có lẽ sẽ sai người đi ra ngoài thám thính."

Vừa nói, ánh mắt Diệp Thiên vừa tràn đầy khí thế. Chỉ cần là thành viên của Bạch Cốt hội, bất kể là kẻ nào đến đều sẽ phải chết.

"Rất có khả năng đó, tôi đã cử người theo dõi, điều tra nhưng không phát hiện được gì."

Thanh Long lắc đầu, có vẻ như khá đau đầu.

"Đừng lo lắng, chúng ta không cần đi tìm, hắn sẽ tự mình nhảy ra. Muốn cướp đồ vật từ Long Quốc chúng ta, đều phải chết."

Nói xong, Diệp Thiên dường như nghĩ tới cái gì đó.

"Đã cạy được miệng hai bố con nhà họ Tôn chưa?"

Thanh Long gật đầu: "Được rồi, nhưng thông tin không có quá nhiều giá trị, cho nên tôi không đánh rắn động cỏ."

"Làm tốt lắm!"

Diệp Thiên gật đầu, sau đó nhìn Lang Thiên bên cạnh.

"Lang Thiên nói cho tôi biết về tình hình ở những nơi khác đi."

Lang Thiên thở dài một hơi, sau đó mới nói: "Thưa anh, ngoài Bắc Dã ra, chẳng có nơi nào yên bình hết."

"Nam Cương, Tây Cương, Bắc Cương, người của các gia tộc lớn đó đều đã bắt đầu hành động rồi. Có lẽ trong vòng ba ngày họ sẽ tới thủ đô. Tuy nhiên, phía đông không có ai đi ra, thậm chí không có động tĩnh gì. Điều này có vẻ không được bình thường cho lắm. "

Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.

"Chẳng trách lúc đầu định sẵn ngày phong Vương. Chỉ có ba gia tộc có thể trở thành hoàng tộc và được ở lại thủ đô. Còn những gia tộc còn lại chỉ có thể bị trục xuất. Bây giờ, xem ra dù đã trăm năm trôi qua, nhưng những kẻ đó vẫn không cam tâm."

“Đúng là như vậy.” Lang Thiên gật đầu, vẻ mặt có chút trịnh trọng: “Rõ ràng những dòng họ đó đều là thế hệ trẻ. Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội của Đại hội gia tộc lần này. Nhưng chỉ sợ những người già cả cũng sẽ đi theo. "

Thanh Long nhíu mày: "Nếu là như vậy, e rằng thủ đô này sẽ xảy ra một cuộc hỗn loạn lớn."

Về phần này, Diệp Thiên xua tay: "Đừng lo lắng, thủ đô vốn không thể hỗn loạn, về phần mấy lão già kia tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu thật sự không có động tĩnh, phải chờ Đại hội gia tộc kết thúc, tôi sẽ đích thân đi một chuyến."

Khi nghe điều này, cả Thanh Long và Lang Thiên đều im lặng. Quả thực, có Định Hải Kim Thần như Diệp Thiên ở đây, thủ đô quả thực không thể hỗn loạn được. Tuy nhiên, tình hình ở phía đông từ xưa đã rất phức tạp rồi. Nếu thật sự xảy ra sự cố, sẽ không ai có thể trấn áp trừ khi Diệp Thiên đích thân đến.

"Được rồi, hãy nói về tình hình ở thủ đô đi!"

Diệp Thiên mỉm cười, dường như không quan tâm lắm, đột nhiên chuyển chủ đề.

Khi nói đến thủ đô, cả Lang Thiên và Thanh Long đều cau mày lại.

"Thủ đô cũng không được lạc quan lắm! Thế hệ trẻ của ba hoàng tộc đã xuất hiện rồi. Những gia tộc khác thì đang nhìn chằm chằm như hổ đói, còn có Bạch Cốt hội cũng đang dòm ngó. Nếu có gì không tốt thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất."

Sau khi Thanh Long nói xong, Lang Thiên gật đầu đồng ý, nói thêm.

"Đúng vậy, nhưng thật lạ là chính gia đình họ Diệp đã vi phạm lẽ thường mà đứng ra tổ chức Đại hội gia tộc này lại không có động tĩnh gì. Không ai biết nhà họ Diệp rốt cuộc là muốn làm gì."

Theo lẽ thường, không phải hoàng tộc, thì không có tư cách tổ chức Đại hội gia tộc. Nhưng nhà họ Diệp lại cố tình làm vậy. Tuy nhiên, chỉ còn

bốn ngày nữa là đến Đại hội gia tộc, nhà họ Diệp vẫn không có chút động tĩnh nào. Khiến người khác thật khó đoán.

Lang Thiên nhíu mày: "Tôi nghe nói người đứng đầu của nhà họ Diệp hình như đã đạt tới tầng thứ mười, vì thế mới không thể chờ đợi được muốn làm cho nhà họ Diệp tiến xa hơn. Về phần có phải thật hay không, thật sự không thể nói rõ."

"Cho dù là thật đi chăng nữa, thì sao?"

Diệp Thiên liếc cậu một cái, giọng điệu lãnh đạm.

"Nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc đã được định bị diệt vong mà thôi, cho dù trở thành hoàng tộc thì sao?"

Diệp Thiên nhẹ giọng nói, sự độc đoán trong giọng nói không thể che giấu được. Anh không bao giờ quên được mối thù hận của cha mẹ mình. Nhà họ Lâm đã phải trả giá. Rất nhanh sẽ đến lượt nhà họ Diệp thôi.

"Anh nói đúng, nhưng vòng xoáy của Đại hội gia tộc quá lớn, anh có muốn báo cáo với vị đó một chút hay không? Chúng tôi cũng phải chuẩn bị tốt."

Thanh Long cau mày, giọng điệu trịnh trọng. Dòng họ lớn không đáng sợ, mà thứ đáng sợ là những người theo võ cổ truyển từ cấp tám trở lên. Nếu như ở thủ đô có nhiều người đấu nhau như vậy, tình hình thực sự quá phức tạp.

"Thôi kệ, ngày mai tôi sẽ đến Tử Thành một chuyến."

Diệp Thiên nhẹ giọng nói, trên khóe miệng là ý cười khống chế tất cả.

"Về phần chuẩn bị, gọi Chung Hoài Viễn, Bạch Tử U và Chu Hoàng đến, vậy là đủ rồi."

Nghe vậy, Thanh Long lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng gật đầu.

"Anh nói chí phải, tôi sẽ đi sắp xếp."

Bạch Tử U và Chu Hoàng là những chiến tướng ở hai chiến khu Bạch Hổ và Chu Tước. Dù là nữ tướng nhưng cũng không kém gì so với nam nhân. Khi ba người họ đến nơi, bốn vị chiến tướng, cùng với một Lăng Thiên Chiến Thần là đủ để bảo vệ toàn bộ Long Quốc, mọi việc sẽ được sắp xếp ổn thỏa.

"Hừ, bọn họ đã muốn chơi, vậy thì chúng ta sẽ chơi với bọn họ đến cùng, cái gì mà hoàng tộc hoàng gia, tất cả cũng nên rút lui khỏi võ đài lịch sử thôi."

Diệp Thiên lẩm bẩm một mình, nhưng ánh mắt lại nhìn ra vô tận.

Vậy là sáng sớm hôm sau. Diệp Thiên một mình bước vào Tử Thành. Tử Thành là trung tâm quyền lực của toàn bộ Long Quốc, có hệ thống bảo mật ở mức cao nhất. Với thân phận của Diệp Thiên, tất nhiên có thể thoải mái ra vào. Đương nhiên, có một số việc anh không cần báo cáo, chuyến đi này chỉ là hình thức mà thôi. Vì thế, anh chắp hai tay sau lưng đi xuyên qua tường thành đến thẳng tòa nhà trung tâm của Tử Thành. Bên trong là trụ sở chính của Long Quốc.

"Tiểu tử đã lâu rồi không đến, rời khỏi Bắc Dã thấy ung dung tự tại không?"

Diệp Thiên vừa dừng lại thì một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ đen, im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện.

"Tiểu tử, trong khoảng thời gian này, cậu đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người!"

Người đàn ông cười lớn, dương như rất quen thuộc với Diệp Thiên, trong mắt hiện lên sự yên tâm.

"Chú Thiên, nói đùa rồi!"

Diệp Thiên nhẹ lắc đầu, ở trước mặt ông anh không hề tỏ ra một chút kiêu ngạo nào. Chú Thiên tên thật là Thiên Quyền. Chính là người bảo vệ cấp cao nhất Tử Thành này. Có thể nói, có ông thì Tử Thành không cần lo gì nữa.

Năm ấy, khi Diệp Thiên nhập ngũ, chú Thiên đã dạy anh rất nhiều điều. Ông ấy là một trong số ít những người mà Diệp Thiên kính trọng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện