LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Ồn ào


trước sau

Trên ghế sô pha, mặc dù Diệp Khôn không thể nói, nhưng ánh mắt gần như giết người của hắn ta đã thể hiện rõ sự tức giận trong lòng. Ngày đó, vì ba kẻ này hắn bị Diệp Thiên đánh cho đứt lưỡi. Hôm nay, dù thế nào hắn cũng phải đòi món nợ này.

"Hừ, lão già kia, hôm nay rơi vào tay tôi, tôi chặt ông ra đem cho chó ăn."

La Cầm đứng lên, nghiến răng nghiến lợi vô cùng tức giận, trông giống như con quỷ mười chân vậy.

"Còn về mấy người…"

Vừa nói La Cầm vừa nhìn sang phía Vương Tú Liên và Diệp Na, đột nhiên cười lạnh.

"Bà già này thì bán đến khu đèn đỏ để tiếp khách cho tao. Còn đứa trẻ này, cứ ở lại làm con chó cái cho con tao. Con tao không có lưỡi, mày phải bồi thường cả đời."

Giọng bà ta lạnh băng như thể đến từ địa ngục.

Nghe xong cả ba người nhà Diệp Kính Sơn toàn thân đều run rẩy, bị dọa đến mức tái mặt. Đặc biệt là Diệp Na và Vương Tú Liên, nếu thật sự như vậy thì họ thà chết còn hơn.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, làm ngay đi, tôi không muốn Diệp Thiên lại đến làm phiền."

Diệp Thành Trung bước tới, sốt ruột thúc giục. Theo kế hoạch ban đầu, ông ta không nên làm điều này trước Đại hội gia tộc. Tuy nhiên, mối thù của con trai luôn khiến trái tim ông đau đớn, lại thêm sự kích động của La Cầm, Diệp Thành Trung liều lĩnh liền đồng ý.

Vì thế, ông ta không ngần ngại chi nhiều tiền mời những người theo võ cổ truyền bậc tám là vì không muốn để lại chút manh mối nào. Thế nên, việc này càng giải quyết sớm càng tốt. Sau khi giết ba người bọn họ, cho dù Diệp Thiên tìm đến cửa cũng không có chứng cứ, anh cũng không thể làm gì được bọn họ.

"Biết rồi thì tốt, làm ngay đi, để cho Diệp Thiên chết tiệt kia xem đắc tội với nhà họ Diệp thì sẽ có kết cục như thế nào."

La Cầm hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý, từ miêu tả phù hợp nhất ở đây chính là lòng dạ đàn bà độc ác.

Diệp Thành Trung nghe xong liền vẫy tay. Ở cửa, hai tên vệ sĩ lập tức sải bước đi tới, đứng trên cao nhìn xuống ba người nhà Diệp Kính Sơn.

"Không nghe thấy bà ấy nói sao? Ông già thì chặt thịt cho chó ăn. Bà già này bán cho khu đèn đỏ. Còn cô gái nhỏ này thì mang đến phòng con trai tôi!"

"Rõ!"

Hai tên vệ sĩ trả lời, từng bước từng bước đi về phía Diệp Kính Sơn.

"Ông Diệp, ngàn vạn sai lầm là lỗi của tôi, nhưng Tiểu Na vô tội, xin anh, hãy tha cho con bé."

Diệp Kính Sơn đứng ở trên đầu, nhìn cái tình thế này, cuối cùng nhịn không được nữa, lại lên tiếng. Ông thì không sao, chết thì chết. Chỉ là cuộc đời của Diệp Na mới chỉ bắt đầu. Tấm lòng thương xót của bố mẹ trên đời này, làm sao ông có thể chịu được khi nhìn Diệp Na bị đưa vào miệng cọp chứ?

"Tha cho nó? Ông nằm mơ đi! Hai người còn đứng đó làm gì? Còn không mau làm đi?"

La Cầm hừ một tiếng, trong mắt không có một chút thương hại nào.

Hai tên vệ sĩ gật đầu, phất tay túm lấy Diệp Na.

"Aaa! Các người, thả tôi ra!"

Diệp Na chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt tái nhợt đi vì sợ hãi, vùng vẫy dữ dội. Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của hai tên vệ sĩ cao lớn thô kệch kia chứ? Dù có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi.

"Tiểu Na, các người, các người thả con bé ra, đúng là tạo nghiệp!"

Vương Tú Liên ngay lập tức sốt sắng, bà sợ đến phát khóc. Cùng với Diệp Kính Sơn bà rất muốn cứu Diệp Na. Tuy nhiên, tên vệ sĩ chỉ xua tay, đồng thời cả hai ngã xuống đất một cách thảm hại, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

"Đưa cô ta đến phòng Khôn Nhi!"

La Cầm xua tay, cười như ác quỷ.

"Rõ!"

Hai tên vệ sĩ trả lời, rồi tóm lấy Diệp Na, ép cô đi lên lầu.

Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên chỉ có thể đứng nhìn. Tâm trạng như muốn vỡ ra. Bây giờ, chỉ có Diệp Thiên mới có thể cứu họ. Nhưng trong tình huống này, làm thế nào để liên lạc với Diệp Thiên? Ngay cả khi gọi được cho Diệp Thiên, e rằng mọi thứ đã quá muộn rồi.

"He he!"

Diệp Khôn cười dâm đãng rồi đứng lên, lau

nước miếng và đi thẳng lên tầng. Tối nay, hắn sẽ xử lý Diệp Na thật cẩn thận. Cho cô biết từ chối hắn sẽ có kết cục ra sao.

"Các người, các người sẽ chết không yên lành đâu!"

Nhìn thấy con gái bị bắt đi, Vương Tú Liên trông như một con hổ cái phát điên, hét lên với Diệp Thành Trung và La Cầm. Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bọn họ đã chết cả trăm lần rồi.

"Hừ, bà già kia, còn cứng miệng à? Bà yên tâm, bà còn được khóc nữa."

La Cầm cười lạnh, lúc này hai tên vệ sĩ cũng đi xuống, kéo Vương Tú Liên đi ra ngoài.

"Tôi liều mạng với các người!"

Diệp Kính Sơn trừng lớn mắt, dùng hết sức lực lao về phía Diệp Thành Trung. Tuy nhiên, ông chưa kịp đến gần thì hai người bảo vệ đã kịp phản ứng lại, tát thẳng vào mặt ông, khiến Diệp Kính Sơn ngã lăn xuống đất. Diệp Kính Sơn thảm hại ngã dưới đất, trên khóe miệng đã rỉ máu.

"Hừ, ông già kia, còn muốn chống cự ư? Chặt ông ta ra trước cho tao!"

Diệp Thành Trung nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng gầm lên một tiếng. Hai tên vệ sĩ cúi người đáp lại. Ánh mắt lạnh lùng, một lần nữa đưa lòng bàn tay lên. Vừa rồi, bọn chúng còn nhẹ tay. Nhưng cái tát này đánh ra sẽ khiến Diệp Kính Sơn phải chết.

"Hừ, đấu với tao. Đúng là muốn chết!"

Diệp Thành Trung cười lạnh, dường như đã thấy được cái chết bi thảm của Diệp Kính Sơn.

"Rắc rắc!"

"Aaaaa!!!"

Âm thanh lạnh lẽo đến rợn người. Ngay sau đó là một tiếng thét sâu tận xương tủy, khiến da đầu người ta tê dại.

Diệp Thành Trung đắc ý ngẩng đầu lên, vừa định cho người đưa Vương Tú Liên đi. Tuy nhiên, ông ta chỉ nhìn lướt qua thì nụ cười trên khuôn mặt lập tức đông cứng lại. Hai mắt mở to, ớn lạnh dọc từ đầu đến lòng bàn chân. Bởi vì những gì ông ta nhìn thấy không phải là Diệp Kính Sơn chết thảm. Hơn nữa, tiếng hét thảm thương vừa rồi không phải đến từ Diệp Kính Sơn. Lúc này, Diệp Kính Sơn vẫn ngồi nửa người trên mặt đất, bình an vô sự. Ngược lại, hai tên vệ sĩ đã ngã xuống đất, hai tay bị bẻ gãy. Vừa lăn lộn vừa kêu gào thảm thiết.

"Cậu, cậu, sao cậu lại ở đây?"

Diệp Thành Trung đồng tử co rút, trên trán mồ hôi lạnh ướt đẫm. Không những thế, giọng nói ông ta cũng run rẩy. Bởi vì, phía sau Diệp Kính Sơn, có một bóng người đang đứng. Dáng người thắng tắp, đội trời đạp đất. Đôi mắt sắc bén như dao khiến ông ta hoàn toàn kinh hãi không dám nhìn thẳng vào nó.

Không ngờ vào lúc này, Diệp Thiên lại tìm đến. Đúng vậy, người xuất hiện chính là Diệp Thiên. Sau khi biết được tin tức chính xác, anh vội vã chạy đến. Giờ phút này, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh lạnh lẽo đến cực điểm!

"Mày là ai? Có biết đây là đâu không mà dám xen vào? Mau cút đi!"

Nhưng La Cầm chưa từng nhìn thấy Diệp Thiên, thấy chuyện tốt bị ngăn lại, lập tức chửi mắng.

"Ồn ào!"

Diệp Thiên lạnh lùng liếc bà ta một cái, lời nói phát ra, cơ thể cũng theo đó mà biến mất.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện