LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Ông phải thất vọng rồi


trước sau

Diệp Thành Trung nghe được lời Diệp Thiên liền cau mày, mồi hôi lấm tấm khắp người.

“Cậu Diệp, ông ta bây giờ còn không biết tôi đã bị cậu khống chế, tôi chỉ cần gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, đảm bảo có thể lừa bọn họ đến đây.”

Diệp Thiên không nói lời nào, chỉ hắng giọng rồi đưa mắt đi chỗ khác.

Thấy Diệp Thiên đảo mắt đi, Diệp Thành Vân đột nhiên hoang mang vô cùng. Hiện tại chỉ có một con đường sống duy nhất, đó chính là bán đứng cha con Lưu Thị, nếu không với thái độ này của Diệp Thiên thì ông ta chết chắc rồi.

“Cậu Diệp, giờ tôi lừa bố con nhà họ Lưu tới đây, cậu xem…”

Vừa nói, Diệp Thành Vân vừa rút điện thoại ra với bộ dạng hết sức hoang mang. Bán đứng bố con nhà họ Diệp, nói không chừng có thể còn con đường sống.

“Không cần phải phức tạp như vậy.” Diệp Thiên khoát tay, ánh mắt anh vẫn hết sức thản nhiên. Diệp Thiên đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay Diệp Thành Vân, khẽ vê, chiếc điện thoại vỡ vụn.

Bộ mặt Diệp Thành Trung như khóc lóc, đang định nói thêm điều gì thì lúc này bóng người Lâm Khuê cao lớn đi từ ngoài vào, anh nói nhỏ bên tai Diệp Thiên.

Sắc mặt Diệp Thiên vẫn như thường, anh gật đầu với Lâm Khuê, lúc này Lâm Khuê mới quay người đi vẫy tay ra phía ngoài cửa.

Tiếp sau đó, hai người bị ném vào trong ngã vật ra đất.

Diệp Thành Vân quay sang nhìn, người nằm bên cạnh mình rõ ràng là cha con nhà họ Lưu.

Diệp Thành Vân hít vào một hơi thật sâu, ông ta thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

Hai cha con nhà họ Lưu ngã đau ngã đớn, khó khăn lắm mời lồm cồm bò dậy được. Bọn họ nhìn cha con nhà Diệp Thành Vân đang quỳ trên đất rồi lại nhìn sang cả nhà Diệp Thành Trung.

Khi ngẩng đầu lên, bọn họ thấy Diệp Thiên đang nhìn mình, ánh mắt lạnh như hàn băng kia khiến hai cha con nhà họ Lưu run rẩy, sắc mặt trắng bệch cả lại.

Hai cha con họ Lưu vốn dĩ đang đợi tin tốt lành của người nhà, bọn họ vẫn luôn đợi tin tức Diệp Thiên chết.

Chỉ cần Diệp Thiên chết đi thì Lưu Khải Nam mới có thể có tư cách cướp Tô Thanh Thanh, mới có thể có tư cách đoạt chức gia chủ nhà họ Lưu.

Thế nhưng còn chưa đợi được tin tốt lành đến bọn họ đã bị kẻ khác xông vào nhà đánh ngất rồi đưa tới đây.

Lưu Cánh Hải phủi bụi trên vai mình, Lưu Khải Nam nhìn một lượt xung quanh căn phòng, sắc mặt thẫn thờ.

Lưu Cánh Hải trợn mắt với Lưu Khải Nam, sao con trai ông ta lại không có mắt nhìn vậy chứ. Thế nhưng, đợi Lưu Cánh Hải nhìn rõ cái xác Diệp Khôn đang nằm trên nền đất thì mặt ông ta biến sắc.

Ông ta không màng tới thằng con trai đang run rẩy của mình nữa, Lưu Cánh Hải hít sâu vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

“Diệp Thiên, tao khuyên mày nhanh chóng thả bố con tao ra, nếu không tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận.”

Lưu Cánh Hải nhìn Diệp Thiên sắc mặt vô cùng tức giận, thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

“Ông có gì muốn nói với tôi sao?”

“Chỉ dựa vào năm tên võ cổ tầng thứ tám à?”

Diệp Thiên nhìn Lưu Cánh Hải lắc đầu bật cười. Từ đầu tới cuối anh vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên như thường.

Nghe thấy lời nói vừa rồi của Diệp Thiên, Lưu Cánh Hải trợn mắt nhìn Diệp Thành Vân và Diệp Thành Trung đang quỳ trên đất.

“Không ngờ hai gia tộc này đều đã nói hết với mày rồi.”

Lưu Cánh Hải nói một câu khiến cho Diệp Thành Vân và Diệp Thành Trung mặt mày đỏ lựng, cúi đầu im lặng.

“Thế nhưng cũng chẳng sao, tính thời gian ra thì giờ bọn họ cũng đã tới nơi rồi.”

Lưu Cánh Hải đắc ý nhếch miệng.

Nghe vậy, Diệp Thành Trung đột nhiên nhảy cẫng lên.

“Đợi năm võ sĩ tầng thứ tám tới, mày ngoan ngoãn đền tội cho con trai tao đi.”

Diệp Thành Trung như một kẻ điên, đi tới bên Lưu Cánh Hải, ông ta lên giọng nạt nộ Diệp Thiên.

Năm võ sĩ theo võ cổ tầng thứ tám, một sức mạnh thật đáng sợ.

Diệp Thiên chắc chắn không thể nào sống sót.

Thế nhưng thấy Diệp Thành Trung và Lưu Cánh Hải hưng phấn thế kia, Diệp Thành Vân cười khổ.

Nếu như không tận mắt chứng kiến thực lực của Diệp Thiên thì chỉ e mình cũng giống như hai người bọn họ.

Có điều với một cao thủ như Lang Thiên mà còn cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của Diệp Thiên thì thực lực của Diệp Thiên….

Nghĩ tới đây, Diệp Thành Vân lại cúi sâu hơn.

“Bây giờ xin, tao còn có thể cho mày chết nhẹ nhàng hơn một chút.”

Lưu Cánh Hải đắc ý.

“Không được, tôi nhất định phải cho nó sống không bằng chết.” Diệp Thành Trung nghiến răng, thù của con trai ông ta, ông ta nhất định phải báo.

“Thưa anh, năm võ sĩ theo võ cổ truyền đã bắt cóc cô Đông Phương Tĩnh lại và đang trên

đường tới đây.”

Lâm Khuê lại một lần nữa đi vào nói với Diệp Thiên, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

Vì Lâm Khuê không hề nói nhỏ đi nên cho dù Diệp Thành Trung hay Lưu Cánh Hải ở xa cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Nghe chưa hả? Diệp Thiên!”

“Năm võ sĩ, mày đền mạng cho con tao đi. Ha ha ha.” Diệp Thành Trung như một kẻ điên, cái chết của ông ta càng gợi thêm lòng báo thù trong ông ta.

“Không sao, bảo bọn họ vào đây.” Diệp Thiên khoát tay, vẫn với bộ dạng thản nhiên ban đầu.

“Vâng, thưa anh.”

Lâm Khuê nhận lệnh đi ra, không lâu sau đó, vài võ sĩ lôi Đông Phương Tĩnh đi vào.

Đông Phương Tĩnh lúc này mặt mày vô cùng khó coi, đứng trước những võ sĩ tầng thứ tám, cô không hề có khả năng phản kháng.

Bây giờ Đông Phương Tĩnh chỉ biết trông chờ vào Diệp Thiên.

Thấy đám người đi vào, Diệp Thành Trung và Lưu Cánh Hải vui mừng ra mặt. Có năm người kia chống lưng, có gì mà phải sợ hãi.

“Diệp Thiên, mau quỳ xuống.” Diệp Thành Trung vẫn tỏ vẻ ngông cuồng.

“Đúng vậy, lần này không ai cứu nổi mày đâu.” Lưu Cánh Hải đắc ý vô cùng. Chỉ cần giết được Diệp Thiên thì có phải hy sinh bất cứ thứ gì cũng đáng giá.

“Ông phải thất vọng rồi.” Diệp Thiên không quan tâm tới cả hai người bọn họ, anh nhìn Đông Phương Tĩnh đang bị bao vây bởi những người theo võ cổ, ánh mắt ung dung tự tại.

“Không sao.” Đông Phương Tĩnh lắc đầu, thể hiện thái độ điềm tĩnh.

Có điều sau khi nghe Đông Phương Tĩnh nói vậy, năm tên theo võ cổ đột nhiên bật cười ha hả.

Nên biết, bọn họ đều là những người theo võ cổ tầng thứ tám đấy, vả lại còn có năm người.

“Diệp Thiên, mày đừng có láo xược.”

“Đúng vậy, trước mặt năm người võ cổ tầng tám như bọn tao, mày đừng mong có cơ hội xấc xược.”

Hai tên võ sĩ lên giọng nạt nộ Diệp Thiên, những tên khác nghe được lời Diệp Thiên nói vậy mặt mày cũng hung tợn hẳn.

“To gan, anh ấy là người mà các người dám nạt nộ đấy à?” Lâm Khuê quát tháo, anh tiến lên trước một bước.

Không nói thêm câu nào nữa, Lâm Khuê cứ thế tung cước ra tay.

Cảm nhận được đòn đánh mạnh bạo của Lâm Khuê, tên võ sĩ nạt nộ Diệp Thiên khi nãy nheo mắt lại, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu.

Hắn nắm chặt tay, dùng mọi sức lực của tầng võ thứ tám giáng lại Lâm Khuê.

Ầm!

Âm thanh chát chúa vang lên, trong ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, cánh tay của tên võ sĩ không hiểu sao đã bị đứt rời.

Thế nhưng điều đó chẳng ngăn nổi nắm đấm của Lâm Khuê. Lâm Khuê tung thêm một đòn đánh dứt khoát vào trước ngực hắn.

Rắc!

Lại là âm thanh tiếng xương gãy rạn khiến người ta tê nhói da đầu.

“Bát Đệ!”

Thấy hắn ta ói ra cả miệng máu, sắc mặt tên võ sĩ bên cạnh tái mét lại, còn tên kia thì đã bay ra như mũi tên lao ra khỏi cánh cung không gì kiểm soát nổi.

Hắn ta không thể ngờ Lâm Khuê lại chỉ cần dùng một đấm đã có thể đánh bay người anh em của mình. Trong lúc hoảng loạn, hắn vội tiến lên trước một bước tấn công phần dưới nách Lâm Khuê.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện