Vậy sao? Diệp Thiên không đổi sắc, những chuyện này anh đã dự liệu từ trước rồi.
Ba gia tộc hạng nhất đột nhiên sụp đổ đối với thủ đô mà nói đương nhiên ảnh hưởng không hề nhỏ.
Chỉ có như vậy mới có thể khiến những gia tộc hạng nhất kia do dự. Có một số chuyện không phải bọn họ cứ thích là có thể can dự vào được.
Diệp Thiên làm nhiều việc như vậy, quan trọng hơn cả là để thị uy.
Thấy Diệp Thiên không nói gì, Lâm Kha nuốt nước bọt, không dám nói thêm câu nào vì hắn biết tất cả những gì hắn có bây giờ đều là do Diệp Thiên mà ra.
Chỉ cần một câu nói của Diệp Thiên thì quyền nắm giữ nhà họ Lâm của hắn đều tan thành mây khói.
Chiếc xe đi vòng vèo trong nội thành, chẳng mấy chốc đã đến ngoại ô và không hề có ý định dừng lại.
Núi Vạn Linh nằm ở phía đông thủ đô, cách ngoại ô thành phố mười dặm. Núi Vạn Linh không hề lớn, nằm ở độ cao năm sáu trăm hải lý so với mực nước biển.
Theo tin tức đưa tin, năm xưa khi thủ đô còn chưa được xây dựng, núi Vạn Linh đã tồn tại từ lâu đời rồi.
“Anh Diệp, chúng ta tới rồi.” Thấy phía trước mờ mịt mênh mang, chỉ có khu rừng rậm, chiếc Bently mới dừng lại.
Diệp Thiên mởi cửa, sải bước xuống xe, phía trước, con đường phía trước hiện ra, chỉ có một con đường hẹp quanh co, con đường khúc khuỷu ngoằn nghèo dẫn lên trên núi.
“Anh Diệp, dù gì thì nhà họ Lâm cũng không có việc gì, anh xem, hay là tôi đi cùng xem thế nào?”
Lâm Kha đi tới phía trước Diệp Thiên thận trọng lên tiếng, bộ dạng cúi đầu rất thấp.
Cái gì mà đến đón Diệp Thiên chứ, đây mới chính là mục đích chính của hắn ta.
Hôm nay tất cả những nam thanh nữ tú của các gia tộc lớn đều tụ hội về núi Vạn Linh, cùng đấu võ để tìm ra được người giỏi nhất.
Những chuyện này đã truyền trong thủ đô từ lâu rồi. Lâm Kha vốn dĩ không thích nhàn rỗi, sao có thể không đi xem náo nhiệt chứ?
“Tuỳ cậu.” Diệp Thiên khẽ cười, hướng ánh mắt về núi Vạn Linh.
“Vâng, đa tạ anh, đa tạ anh.” Lâm Kha mừng quýnh vội gật đầu cảm ơn.
Hôm nay hắn cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Diệp Thiên không quan tâm đến hắn, chỉ quay đầu nhìn về phía Đông Phương Tĩnh đầy ý tứ.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Thấy vậy Đông Phương Tĩnh hít một hơi thật sâu kiên định lắc đầu.
“Anh nói đúng, nếu đến những người ở đây mà tôi còn không đối phó nổi thì sao có thể trả thù cho bố mẹ mình được? Sao có thể đòi lại công bằng cho nhà họ Đông Phương? Hôm nay người đoạt giải nhất phải là tôi.”
Thấy Đông Phương Tĩnh tự tin như vậy, Diệp Thiên gật đầu tỏ ý hài lòng.
“Rất tốt, vậy thì đi thôi.” Nói rồi Diệp Thiên định thần lại, bước lên bậc thang đá xanh trước.
Đông Phương Tĩnh vội đi theo, còn Lâm Kha thì thận trọng đi theo sau cùng.
Những bậc thang ở núi Vạn Linh rất dài, dường như là bao quanh cả ngọn núi, nối từ chân núi lên đến đỉnh.
Ở một nơi cách chân núi không xa lại có một cái đình nhỏ. Cái đình này được dựng lên để quan khách có thể dừng chân nghỉ ngơi.
Bốn phía có năm sau mươi nghìn ụ đá, không khí xung quanh trong lành, rất phù hợp để nghỉ ngơi thư giãn.
“Anh, giờ là lúc nào rồi mà vẫn chưa thấy ai. Không phải chúng ta bị bỏ rơi rồi chứ?”
Bên trong mái đình nhỏ, Bách Lý Một Tuyết mặc một đồ rộng rãi, ngồi trên một tảng đá, lấy tay gại gại cằm tỏ vẻ chán chường.
“Đừng vội, chưa tới giờ mà.”
Ở bên, Bách Lý Mộ Vân cười một nụ cười nhạt, dáng vẻ chẳng có gì là vội vàng ngược lại còn có phong thái ung dung của người quân tử.
“Cắt, em không quan tâm tới những điều này, chúng ta đến để xem trò náo nhiệt mà.”
Bách Lý Một Tuyết bĩu môi, đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt cô chợt sáng lên.
“Đúng rồi, anh nói xem tên họ Diệp đó liệu có tới không?”
Bách Lý Mộ Vân cười khổ, người mà em gái mình nhắc tới chính là Diệp Thiên, nhưng cứ nghĩ tới thực lực của Diệp Thiên và thân phận bí hiểm đó, sắc mặt của Bách Lý Mộ Vân đột nhiên cứng đờ lại.
“Cũng có thể.”
“Hừ, tên đó lúc đầu còn coi như không thấy em, lần này em phải dạy dỗ hắn ta mới được.”
Nghĩ tới lần giao tiếp trước đó của mình với Diệp Thiên, Bách Lý Mộ Tuyết đột nhiên tức tối nghiến răng nhưng hắn ta lại không phát hiện ra khi nói tới hai từ Diệp Thiên, ánh mắt của mình lại hăm hở hẳn.
“Em ấy.” Bách Lý Mộ Vân bật cười, em gái mình thật sự khiến mình bất lực. Nếu mà đánh thật thì
“Ha, cứ tưởng là sẽ được chứng kiến cảnh đấu võ, ai ngờ có mỗi hai người đến, đúng là vô vị.”
Cũng đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên, có điều trong giọng nói đó lại mang ý tứ không mấy vui vẻ.
Hai anh em chợt quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên mặc bộ đồ đen đang bước lên bậc cầu thang, sải bước đi tới, nụ cười trên khuôn mặt người này có đôi phần khó hiểu.
“Hiên Viên Chí?” Thấy người kia đến gần, Bách Lý Mộ Vân cau mày.
Tên này sao cũng đến đây rồi?
“Cắt, vô vị thì anh đừng có đến. Làm như có người ép anh đến không bằng.” Bách Lý Một Tuyết liếc Hiên Viên Chí một cái, giọng điệu tẻ nhạt.
Nhà họ Bạch Lý và nhà họ Hiên Viên vốn dĩ không mấy hợp nhau, vả lại Hiên Viên Chí nói năng lại khó nghe như vậy nên Bách Lý Một Tuyết đương nhiên cũng không nể nang gì rồi.
“Em gái, nói năng cũng phải giữ lời, ở đây không phải địa giới của Vương tộc. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đáng tiếc lắm đấy.”
Hiên Viên Chí dường như không để ý, đi từng bước tới ngồi đối diện Bách Lý Mộ Vân.
Có điều trong giọng nói của hắn ta đã đem theo vài phần uy hiếp.
“Hừ, không cần anh quan tâm.”
Bách Lý Một Tuyết liếc hắn ta một cái rồi quay đầu đi, không thèm đôi co nữa.
“Hiên Viên Chí, cậu không cần phải nói nhiều, ở đây không phải địa giới của Vương tộc, nếu cậu muốn đánh thì tôi cũng tham gia thôi, nhưng đáng tiếc, nhân vật chính của ngày hôm nay không phải cậu.”
Bách Lý Mộ Vân lạnh lùng lên tiếng.
Hiên Viên Chí thuộc thế hệ trẻ của tam đại Vương tộc, cũng được coi là nhân vật nổi bật xuất sắc. Thế nhưng Bách Lý Mộ Vân lại không coi hắn ra gì.
Vả lại tên này hành sự nguy hiểm, ra tay tàn độc, Bách Lý Mộ Vân không hề có thiện cảm.
“Vậy sao?”
Hiên Viên Chí nhếch môi, hắng giọng.
“Tôi không phải nhân vật chính thì có thể là ai? Cậu à? Hay là Diệp Thiên?”
“Cũng có thể là cậu và cô ta?”
Hiên Viên Chí nhếch môi bật cười lạnh lùng, vừa nói ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm.
Hai anh em Bách Lý Mộ Vân cũng quay đầu đi, chỉ thấy trong rừng cây không xa, ánh mắt trời xuyên qua từng kẽ lá.
Một bóng hình dần xuất hiện. Bóng hình với bộ đồ màu trắng, không vướng chút bụi trần khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như tiên.
Rõ ràng là một người đàn ông, có điều tóc tai lại dài hơn con gái, và để xoã trên vai.
Dáng người này hơi gầy, làn da trắng trẻo, đến cả Bách Lý Một Tuyết nhìn cũng phải ngưỡng mộ không thôi.
Từ đôi mắt cho tới cái mũi cùng đều rất có đường nét.
Nếu không phải cái cổ để lộ ra phần hầu thì người ta còn tưởng là một nữ nhân.
“Khụ khụ, tôi tới rồi, kịp lúc chứ nhỉ?”
Người đến ho hắng một tiếng, bộ dạng có vẻ già nua yếu ớt, trong giọng nói của người này khiến người khác nghe không ra là nam hay nữ, giống như một thái giám thời xưa vậy, Bách Lý Một Tuyết nghe xong sởn cả da gà.