LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Lòng tham không đáy


trước sau

"Thưa anh, kia là..."

Nhìn thấy mấy người trong chòi nghỉ chân, Lâm Kha đột nhiên cau mày, giọng điệu có phần trịnh trọng. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra những người trong chòi nghỉ chân kia không đơn giản, dường như là có ý đến đây chờ Diệp Thiên.

"Không sao!"

Diệp Thiên phất tay, khóe miệng cong lên, mang theo điệu cười lạnh lùng đi về phía chòi nghỉ chân.

Căn chòi nhỏ không lớn lắm, nhìn trang trí và bậc đá rêu phong thấy rằng nơi đây hẳn đã có từ rất lâu rồi. Xung quanh chòi là ba ông lão đang ngồi. Ai nấy râu tóc đều bạc trắng, mặc áo choàng xám trông giống như phong cách của người tu tiên. Có điều, ba ông lão chỉ ngồi quanh chòi nghỉ chân, dáng vẻ như đang gác cổng vậy.

Còn có một người thanh niên đang ngồi ở chính giữa chòi. Người thanh niên này khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc quần bó màu đen, trông có vẻ rất giỏi giang khiêm nhường.

Lúc này, người thanh niên đang ngồi trên bàn đá, cầm cốc trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức.

"Hiếm thấy hôm nay nơi này yên tĩnh như vậy. Thật là may mắn khi được cùng cố nhân thưởng trà."

Người thanh niên không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu.

Rõ ràng, lời này là muốn nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên hơi cong khóe miệng, không khách khí mà ngồi xuống đối diện người thanh niên đó, nâng ly rượu trước mặt lên rồi nhấp một ngụm.

Ba ông lão xung quanh ánh mắt dò xét đột nhiên đều nhìn chằm chằm Diệp Thiên và Lâm Kha. Ánh mắt uy nghiêm khiến Lâm Kha phía sau Diệp Thiên nhất thời run lên. Vào lúc này, hắn chỉ cảm thấy như đang bị tử thần nhìn chằm chằm. Trên trán hắn từng giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống. Nỗi sợ hãi trong lòng khiến hắn không dám động đậy, ngay cả việc lau mồ hôi lạnh thôi cũng là tham vọng quá đáng.

Nhưng Diệp Thiên từ đầu đến cuối dường như không có chút áp lực nào. Vẻ mặt không có chút thay đổi, cảm giác như ba ông lão này không hề tồn tại vậy.

"Cũng tạm!"

Uống một ngụm trà xong, Diệp Thiên đặt chén xuống, lạnh lùng nói ra hai chữ.

"Quả nhiên là trà ngon, nhưng phải do người có khiếu nếm thử mới được. Nếu không thì lãng phí hết trà ngon của tôi."

Người thanh niên cười lạnh lùng, giọng điệu dường như có ý gì đó. Nói xong, hắn lãnh đạm liếc nhìn Lâm Kha rồi nhẹ nhàng xua tay.

"Người đến là khách, ba vị không cần phải như thế."

Lời vừa dứt, trong phút chốc, ba ông lão đồng thời thu hồi ánh mắt lại. Tuy nhiên, trong mắt nhìn Diệp Thiên lộ ra vài phần sợ hãi.

Lâm Kha chỉ cảm thấy cả người rã rời, toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa thì nằm vật xuống đất. Cũng không biết người thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì mà xung quanh lại có những nhân vật đáng sợ như vậy.

"Thật không ngờ, nhà họ Diệp cũng có người biết thưởng trà, quả là hiếm thấy!"

Diệp Thiên lạnh lùng nói, giọng điệu có chút giễu cợt.

Hử?

Thấy Diệp Thiên chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu lai lịch của mình, người thanh niên nhíu mày, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra. Thay vào đó, hắn cười lạnh.

"Ha ha, thật thú vị. Người ta nói rằng Diệp Thiên cậu có sức mạnh vượt trội và đầu óc linh hoạt. Hôm nay được nhìn tận mắt, quả thực là danh bất hư truyền!"

Nói xong, ánh mắt của người thanh niên liền nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

"Nếu cậu đã biết thân phận của tôi, thì có lẽ cũng biết mục đích tôi đến đây nhỉ?"

Nghe vậy, Diệp Thiên khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vẫn không thay đổi.

"Rất sẵn lòng được nghe!"

Người thanh niên mỉm cười rồi đột ngột đứng lên. Nhìn ngọn núi Vạn Linh này, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ độc đoán liếc nhìn thế giới.

"Rất đơn giản, cậu vốn là người nhà họ Diệp. Lần này chủ nhà họ Diệp nhờ tôi đích thân ra mặt, chỉ là muốn đón cậu trở về nhà họ Diệp!"

Hừ!

Lời vừa nói ra, Lâm Kha phía sau Diệp Thiên đột nhiên hít một hơi lạnh. Vào lúc này, hắn có thể nghe ra người trước mặt này hóa ra là người nhà họ Diệp? Quả nhiên, nhà họ Diệp này không phải là hai nhánh đã bị sụp đổ kia mà là nhà họ Diệp chính gốc.

Nhà họ Diệp tuy là gia tộc bậc nhất nhưng nguồn gốc và sự tồn tại của họ đều rất bí ẩn. Sức mạnh của họ thậm chí còn ấn tượng hơn, nó đủ để sánh vai với Vương tộc. Nếu không, làm sao họ có thể tự tin để tổ chức Đại hội gia tộc? Nhưng bây giờ, hậu duệ của nhà họ Diệp đích thân tới đây, cố gắng thuyết phục Diệp Thiên. Nếu Diệp Thiên thật sự hợp lực cùng nhà họ Diệp thì sức mạnh của họ tuyệt đối không thể xem thường.

"Người nhà họ Diệp? Ha ha, tôi chưa bao giờ là người nhà họ Diệp cả!"

Diệp Thiên hừ một tiếng, giọng điệu lập tức trở

nên lạnh lùng. Nhà họ Diệp, thật sự quá ngây thơ, lúc này lại muốn thu phục mình sao? Phải chăng bọn chúng đã quên mất mối hận thù của bố mẹ mình? Nhưng Diệp Thiên thì không bao giờ quên. Anh và nhà họ Diệp luôn là kẻ thù không đội trời chung.

Đối với câu trả lời này, người thanh niên có vẻ không ngạc nhiên lắm, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, cười nói: "Diệp Thiên, tôi biết cậu còn đang canh cánh trong lòng những chuyện đó. Nhưng mà con người ta luôn phải nhìn về phía trước!"

Nói xong, giọng điệu người thanh niên đột nhiên thay đổi.

"Hơn nữa, chủ nhà đã đích thân hứa rằng chỉ cần cậu có thể trở về nhà họ Diệp, gia tộc hoàn toàn có thể giao cho cậu xử lý kẻ đã giết chết bố mẹ cậu năm đó!"

"Không chỉ vậy, cậu sẽ có được tài nguyên tốt nhất của gia tộc và được huấn luyện một cách tốt nhất, đạt tới tầng thứ mười, ngay cả chức tôn sư cũng nằm trong tầm tay."

Người thanh niên ánh mắt rực lửa, giọng điệu vô cùng tự tin. Hắn tin rằng sẽ không ai từ chối điều kiện này, kể cả Diệp Thiên cũng không ngoại lệ. Xét cho cùng, theo hắn thấy, những người như Diệp Thiên cho dù có nổi tiếng ở thế giới bên ngoài, nhưng đối với một gã khổng lồ như nhà họ Diệp thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Nếu không phải do tên phế vật Diệp Thành Vân đến nhà họ Diệp kể khổ thì người trong gia tộc cũng chẳng thèm đi thu phục Diệp Thiên. Đáng tiếc là hắn đã được định sẵn phải thất vọng rồi.

Diệp Thiên hoàn toàn bác bỏ những điều kiện mà hắn ta đưa ra, hơn nữa anh còn bất ngờ cười lớn, cười đầy khinh thường, đầy bỡn cợt, đầy mỉa mai.

Thấy vậy, lông mày của người thanh niên đột nhiên nhíu chặt lại.

"Cậu cười cái gì?"

Vừa nói, khuôn mặt của người thanh niên liền trở nên lạnh lùng. Theo hắn thấy, Diệp Thiên hành động như vậy là một sự khiêu khích đối với bản thân và cũng là một sự khiêu khích đối với nhà họ Diệp. Đây là điều mà hắn không bao giờ cho phép.

"Tôi cười vì sự thiếu hiểu biết của anh!"

Diệp Thiên giọng điệu lãnh đạm, suy nghĩ trong lòng hoàn toàn không chút che giấu.

"Chỉ là nhà họ Diệp thôi, thật sự coi mình có thể làm nên chuyện sao? Chỉ dựa vào nhà họ Diệp nhỏ bé này mà cũng tới mời chào tôi sao? Đúng là người không biết không sợ hãi!"

Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường. Tầng thứ mười? Tôn sư? Diệp Thiên hoàn toàn không thèm những thứ mà nhà họ Diệp cho rằng nằm ngoài tầm với này. Thậm chỉ chẳng coi chúng ra gì. Hơn nữa, giữa anh và nhà họ Diệp đã được định sẵn phải chiến đấu cho đến chết. Nếu không, hồn thiêng của mẹ làm sao có thể yên nghỉ? Mỗi thù năm đó không lẽ cứ bỏ qua thế này. Nếu vậy, Diệp Thiên sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, thậm chí sẽ sống với mặc cảm cả đời này. Hơn nữa, nhà họ Diệp nhỏ bé này làm sao có tư cách để cho anh nương nhờ? Đúng là lòng tham không đáy.

"Cậu nói cái gì?"

Quả nhiên, nghe được lời của Diệp Thiên, sắc mặt người thanh niên đột nhiên trở nên tối sầm, sát khí từ từ tản ra.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện