LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Chôn hết


trước sau

Nghe xong, Miêu Liên đột nhiên ngậm miệng không nói được lời nào. Quả thực, cho dù có gấp rút giải quyết chuyện của Miêu Trại, thì Tây Cương cũng vẫn còn xa lắm. Mà nước xa không cứu được lửa gần, vậy nên việc cần phải làm nhất bây giờ chính là phải đi tìm sư phụ Miêu Trại Phong trước đã rồi tính sau.

"Nói thì nói vậy, nhưng đây là đâu?"

Sau khi Miêu Liên phản ứng trở lại, cô ta mới phát hiện ra rằng từ lúc nào họ đã đến một tòa nhà đang xây dở. Đêm nay gió lớn, cộng với khung cảnh hoang vắng hiu quạnh xung quanh, khiến Miêu Liên cũng có chút sởn tóc gáy.

"Anh, anh đưa tôi tới đây làm gì? Anh, không phải anh có ý đồ xấu với tôi chứ?"

Miêu Liên hai tay ôm ngực, cả người không ngừng lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Thiên. Diệp Thiên liếc cô ta một cái, không nói lời nào liền bước vào tòa nhà đang xây dở kia. Lúc này, sắc mặt của Miêu Liên đột nhiên trở nên khó coi hơn hơn. Sau đó, do dự một lúc, cô ta cũng đi theo anh bước vào trong.

Hừ, có ý đồ xấu thì có ý đồ xấu, cùng lắm thì tôi đây thuận theo anh là được chứ gì. Chỉ cần có thể tìm được sư phụ, bổn cô nương đây chấp nhận.

"Vào đi!"

Diệp Thiên giọng điệu lạnh lùng, dẫn đầu bước vào trong thang máy cũ nát. Miêu Liên vừa bước vào, chiếc thang máy cũ nát lập tức khởi động đi xuống dưới lòng đất.

"Chỗ, chỗ này chắc chắn là không có ai ở sao? Chắc không có ma chứ?"

Miêu Liên nuốt nước bọt, nhất thời cảm thấy có chút kinh sợ.

"Tốt hơn hết cô bớt nói vài câu đi, nếu không, tôi mặc kệ cô đấy!"

Đang nói chuyện thì thang máy cũng đến phía dưới đáy, Diệp Thiên bước vào trước, Miêu Liên lè lưỡi rồi nhanh chóng đi theo. Tuy thực lực cô ta không cao nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy khó thở. Cô ta có thể cảm nhận được ở đây có không ít nhân vật lớn, những người mà chỉ cần một ngón tay thôi đã có thể bóp cô ta thành nước sốt thịt, chỉ có theo sát Diệp Thiên mới là an toàn nhất. Hai người một trước một sau rất nhanh đã đi tới trước quầy hàng.

"Cậu Diệp, lão phu đã đợi cậu rất lâu rồi."

Bên trong, một ông lão vội vàng cúi người nghênh đón Diệp Thiên, người này chính là quản lý Trịnh.

"Người đâu?"

Diệp Thiên tùy ý ngồi xuống, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.

Về phần Miêu Liên, trước mặt quản lý Trịnh, cô ta gần như thở không ra hơi, huống chi là ngồi xuống.

"Cậu Diệp yên tâm, người chưa chết, chỉ đang tu luyện mà thôi."

Quản lý Trịnh mỉm cười như thể ông ta đã biết trước rằng Diệp Thiên sẽ đến.

"Là mấy người bắt sư phụ tôi? Không lẽ mấy người là đồng bọn với Hắc Miêu?"

Miêu Liên cũng là người khôn ngoan, đột nhiên hiểu ra điều gì đó liền ngẩng đầu lên, lớn tiếng chất vấn.

Đáp lại, quản lý Trịnh cười lãnh đạm, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái.

"Hắc Miêu? Ha ha ha, đừng nói là Hắc Miêu nhỏ bé đó, ngay cả toàn bộ Miêu Trại cũng chẳng là gì."

"Nếu không phải biết cậu Diệp sẽ đến, người phụ nữ đó sớm đã bị băm ra thành vạn mảnh rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Miêu Liên càng thêm khó coi hơn, nhưng cô ta không nói được một lời nào. Cô ta biết, ông già trước mặt mình có tư cách để nói ra lời này.

"Nói điều kiện của ông đi."

Diệp Thiên mặt không cảm xúc, anh biết rằng Võ Minh bắt giữ Miêu Trại Phong chỉ để thương lượng điều kiện với anh.

"Cậu Diệp, trước hết, ông già này phải nói rõ một chút lý do tại sao Võ Minh chúng tôi bắt người phụ nữ đó, việc này cũng chỉ là cầm tiền của người khác phải giúp họ giải trừ tai họa mà thôi. Mặc dù cậu Diệp đã nói như vậy, nhưng quy tắc của Võ Minh cũng không thể bãi bỏ, xin cậu Diệp thứ lỗi cho."

"Lấy tiền của người ta để giúp họ giải trừ tai họa?"

Miêu Liên mở to mắt, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

"Có phải là Hắc Miêu yêu cầu ông làm việc này không?"

Quản lý Trịnh không trả lời, ánh mắt vẫn thận trọng nhìn Diệp Thiên.

"Mục tiêu của chúng tôi tổng cộng có hai chữ, Miêu Liên là một trong số đó, còn Mạc Như Hải đã bị cậu Diệp giết chết, có thể nói, Võ Minh chúng tôi vẫn nợ cậu Diệp một ân tình."

Nghe vậy, Diệp Thiên không có ý kiến gì.

Thấy vậy, quản lý Trịnh tiếp tục: "Theo quy định của Võ Minh, chúng tôi phải giết Miêu Trại Phong, nếu không, uy tín của Võ Minh sẽ không được bảo toàn. Tuy nhiên, vì cậu Diệp, chúng tôi có thể phá luật một lần."

Nghe vậy, Miêu Liên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như lửa đốt. Diệp Thiên mau gật đầu đi, chỉ cần anh gật đầu thì sư phụ tôi sẽ được cứu.

Về vấn đề này, Diệp Thiên vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt lãnh đạm.

"Như ông biết, con người tôi không

thích nói điều kiện."

Ánh mắt quản lý Trịnh có chút thay đổi, ông ta bất chấp nói: "Cậu Diệp, thật ra điều kiện của tôi cũng rất đơn giản. Chỉ cần cậu Diệp gọi Thanh Long quay về bên cậu, chúng tôi đảm bảo Miêu Trại Phong sẽ không mất một cọng tóc nào."

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Thiên cong lên. Lúc này, anh đã biết kế hoạch của Võ Minh. Có lẽ, việc Thanh Long điều tra Võ Minh đã khiến Võ Minh cảm thấy như đang ngồi trên kim châm rồi phải không?

"Điều kiện này..."

"Chúng tôi đồng ý, ông mau thả sư phụ tôi ra đi!"

Diệp Thiên chưa kịp nói xong, Miêu Liên bên cạnh đã sốt sắng chen vào. Mặc dù cô ta không biết quản lý Trịnh có ý gì, nhưng cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu sư phụ.

Ai ngờ lần này, chưa cần Diệp Thiên ra tay, quản lý Trịnh đã lạnh lùng liếc Miêu Liên một cái.

"Cô gái nhỏ, có một số việc không thể nói linh tinh được, nếu không sẽ mang đến tai họa cho Miêu Trại đó."

Ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu sắc bén khiến Miêu Liên lập tức cảm giác mình giống như ở trong một hầm băng, cái cảm giác mà bị Tử Thần nhìn chằm chằm, dường như mình có thể bị kẹp chết bất cứ lúc nào. Miêu Liên cúi đầu không dám nói thêm lời nào nữa.

Thấy vậy, quản lý Trịnh lại nhìn Diệp Thiên rồi đột nhiên đổi giọng.

"Cậu Diệp, đối với cậu mà nói chắc cũng không tổn thất gì nhiều phải không? Giết hay giữ đều tùy cậu quyết định."

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn chút cảm xúc, anh đột nhiên đứng lên.

"Xem ra, Võ Minh vẫn không coi ai ra gì, vậy chỉ có thể nói rằng rất đáng tiếc."

Nghe xong, vẻ mặt của quản lý Trịnh ngay lập tức thay đổi hoàn toàn.

"Ý cậu Diệp là để Miêu Trại Phong chết sao?"

Sắc mặt Miêu Liên lập tức thay đổi, Diệp Thiên lại nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi có thể cứu cô ta ra."

Xoẹt!

Khuôn mặt của quản lý Trịnh bỗng trở nên khó coi hơn.

"Nói như vậy thì cô ta vẫn sẽ phải chết."

Diệp Thiên thản nhiên lắc đầu, không thèm quan tâm.

"Tôi có thể chôn tất cả mọi người ở đây, kể cả Thiên Khải!"

Rầm!

Vẻ mặt của quản lý Trịnh lập tức trở nên khó coi đến cực điểm, trong đôi mắt lấp lánh của ông ta hiện lên vẻ sợ hãi. Ông ta biết sức mạnh của Diệp Thiên và thậm chí biết cả tính cách của anh, đã nói được thì nhất định sẽ làm được. Anh chính là một kẻ thần kinh sắp trở nên điên loạn, sợ rằng anh thực sự sẽ đại khai sát giới.

Trong tích tắc, bầu không khí gần như đóng băng. Trong lòng Miêu Liên càng thêm hồi hộp, sợ hãi đến cực điểm, nhưng dù vậy, cô ta vẫn không dám nói một lời.

Phải mất một lúc sau, quản lý Trịnh mới nuốt nước bọt và cố nở ra một nụ cười.

"Cậu Diệp, nếu đã như vậy, Võ Minh chúng tôi sẽ nhượng bộ một bước."

"Miêu Trại Phong sẽ nguyên vẹn trở về, đây cũng coi như là chúng tôi gửi lời cảm ơn đến cậu Diệp."

Nói xong, quản lý Trịnh cúi đầu sau đó quay người rời đi.

"Hai vị xin chờ một chút."

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện