Trong chốc lát, Miêu Trại Phong không biết phải phản ứng lại thế nào. Cô ta không thể ngờ nổi Diệp Thiên lại quyết đoán đến vậy, thậm chí đến cả việc đó cũng không muốn nghe.
Miêu Trại Phong nghiến răng, trong lòng cảm thấy có chút hối hận.
Cứ thêm một ngày là Miêu Trại Phong lại như sống trong biển lửa ngày ấy. Nếu như sớm biết được Diệp Thiên có thái độ này, cô ta sao có thể như thế được chứ?
Trong lúc bối rối, cô ta toan đuổi theo nhưng lại bị Miêu Liên ngăn lại.
“Sư phụ, người đừng phí sức nữa. Anh ta không phải người dễ thay đổi, tính còn ngang hơn cả cua.”
Miêu Liên bĩu môi, đối với Diệp Thiên, cô hoàn toàn không có cách nào đối phó.
Điều quan trọng nhất là cho dù dùng cổ độc hay các loại độc dược khác thì hoàn toàn không hề có tác dụng đối với Diệp Thiên.
Có thể nói chỉ cần là việc Diệp Thiên không muốn làm thì ai cũng đừng mong ép được anh làm.
Haiz, Miêu Trại Phong than thở, trong chốc lát đột nhiên không biết phải làm thế nào mới ổn.
Hai thầy trò có vẻ như lâu rồi không gặp. Bọn họ cũng không vào phòng ngủ mà cứ thế ngồi trên sofa kể lại những chuyện mình trải qua gần đây.
Cứ thế, cứ thế cả hai ngủ lúc nào không hay.
Mãi tới sáng ngày hôm sau, khi Diệp Thiên xuống tầng, chỉ thấy Miêu Liên còn đang ngủ ngon lành trên ghế sofa, còn Miêu Trại Phong thì mắt thâm quầng, rõ ràng là một đêm mất ngủ.
“Cậu Diệp, sự việc đã tới nước này thì chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn được không?”
Giọng nói Miêu Trại Phong đã từ tốn đi rất nhiều.
Đúng như những gì Miêu Liên nói, lúc này Diệp Thiên chính là hy vọng cuối cùng của Miêu Trại bọn họ.
“Cô nói đi, cô biết tôi muốn biết điều gì.”
Diệp Thiên nhìn Miêu Trại Phong rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh pha một ấm trà, rót ra hai chén rồi từ từ thưởng thức.
Miêu Trại Phong nhìn chén nước trà không hề muốn uống. Cô ta ngồi đối diện với Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, thực ra cậu đoán không sai. Chuyến đi tới Tử Thành không phải là ý của tôi và Mạc Như Hải.”
Miêu Trại Phong thở dài, lúc này mới đi tới. Hoá ra từ sau khi Miêu Trại bị Hắc Miêu chiếm đóng, các cao thủ bên trong Miêu Trại gần như đều bị Hắc Miêu kiểm soát và khống chế.
Miêu Trại Phong là một trong số đó.
Một tháng trước, đột nhiên có một đám người thần bí tới Miêu Trại lựa chọn nhiều cao thủ ở đây rồi ép bọn họ tới Thủ đô đột nhập vào Tử Thành vào đúng ngày diễn ra “đại hội gia tộc”.
Còn về mục đích gì thì bọn họ lại không nói.
Cho tới bây giờ Miêu Trại Phong cũng không hiểu bọn họ rốt cục có mưu đồ gì mà bắt bọn họ phải nộp mạng như vậy.
Nghe xong, sắc mặt Diệp Thiên không quá thay đổi, hoặc có thể nói là những gì Miêu Trại Phong vừa nói, anh cũng đã đoán gần như đúng.
Hắc Miêu có thể kiểm soát Miêu Trại nhất định là vì bọn chúng cấu kết với thế lực nào đó. Còn về nhà họ Diệp hay là Võ Minh hay là Bạch Cốt Hội ép bọn họ đột nhập vào Tử Thành thì cũng chỉ là đi thăm dò thực tế mà thôi.
Hoặc có thể nói là thăm dò và điều tra sự tồn tại của Lăng Thiên Chiến Thần.
Diệp Thiên không hề nghi ngờ thêm gì nữa. Nếu như ban đầu anh không lộ diện thì có thể đã bị kéo lại ở đại hội gia tộc rồi.
Còn kẻ mạnh đứng trong bóng tối nhất định sẽ sát phạt Tử Thành đến cùng, và Miêu Trại Phong cũng như Mạc Như Hải cũng chỉ là cây kim thử độc mà thôi.
Điều mà bọn chúng kiêng dè không phải là người bảo vệ cho Tử Thành mà là Lăng Thiên Chiến Thần.
Chỉ cần Diệp Thiên xuất hiện, bọn chúng có thể lập tức bỏ kế hoạch sau đó bỏ trốn khỏi Tử Thành. Còn vì sao Miêu Trại Phong bị bắt, thì cũng là bởi kế hoạch thất bại nên con mồi buộc phải chết mà thôi.
“Cậu Diệp, tôi cầu xin cậu, cậu cứu lấy Miêu Trại đi. Chỉ cần cậu đồng ý, cậu muốn gì tôi cũng nghe theo.”
“Kể cả là cái mạng này của tôi.”
Người của Miêu Trại đều coi trọng cội nguồn. Còn Miêu Trại chính là cội nguồn của Miêu Trại Phong. Nếu như cứu được Miêu Trại thì Miêu Trại Phong có chết cũng cam lòng.
“Vậy sao? Chỉ đang tiếc, tôi không cần cái mạng của cô.”
Diệp Thiên nhìn cô ta, khẽ lắc đầu. Miêu Trại Phong biến sắc, cô ta còn chưa lên tiếng thì Diệp Thiên đã đổi giọng, lên tiếng lần nữa.
“Thế nhưng vừa hay tôi phải tới Bắc Cương một chuyến, nếu cô không ngại thì cùng tôi đi chuyến này.”
Nếu như chỉ là một Miêu Trại thì Diệp Thiên hoàn toàn có thể cử Lâm Khuê đi, giải quyết cũng nhanh gọn. Nhưng theo như Miêu Trại Phong nói thì e rằng không chỉ mình Miêu Trại xảy ra chuyện.
Các gia tộc lớn ở vùng Tây Cương e rằng đã bị chiếm đóng. Nếu vậy thì Diệp Thiên chỉ đành đích thân đi một chuyến.
“Thật
Miêu Trại Phong mừng rỡ ra mặt. Trong lòng càng thêm mong đợi. Với thực lực của Diệp Thiên thì chỉ cần anh ra tay, Miêu Trại nhất định có thể được an toàn.
Miêu Trại Phong đứng dậy, cúi người hướng về phía Diệp Thiên nhưng nét mặt lại vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: “Cậu Diệp, tôi còn có một thỉnh cầu nữa, mong cậu đưa tiểu Liên về Miêu Trại đi.”
Ánh mắt cô ta nhìn Miêu Liên bé nhỏ đang say giấc trên ghế sofa.
“Nhiệm vụ tôi không hoàn thành, vả lại cũng không chết trong tay Võ Minh. Nếu như tôi đi cùng các cậu thì chỉ thêm rắc rối, nên tôi chọn quay về.”
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn cô ta không hề để lộ cảm xúc.
“Quay về, cô nhất định phải chết.”
Miêu Trại Phong lắc đầu thở dài: “Trước khi ra khỏi đó, tôi đã biết tự giải quyết thế nào rồi. Nếu Miêu Trại có thể bình an thì tôi chết cũng an lòng.”
Nói rồi, Miêu Trại Phong cười khổ sở, sau đó liếc nhìn Miêu Liên với đôi mắt đong đầy tình cảm rồi quay người đi.
Cho dù có không nỡ hay bất lực thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng không có đường lui.
Thấy vẻ quyết đoán đó của cô ta, Diệp Thiên nheo mắt lại nhìn, không ai biết anh đang toan tính điều gì.
“Ôi, ngủ ngon quá.” Một hồi lâu sau, Miêu Liên mới mở mắt tỉnh dậy. Cô liếc mắt nhìn xung quanh: “Ơ, sư phụ của tôi đâu?”
Lúc này cô mới phát hiện ra sư phụ không có trong phòng. Chỉ có mình Diệp Thiên đang ngồi yên tĩnh uống trà ở phía đối diện.
“Đi rồi.”
Diệp Thiên cúi đầu nói ra đúng hai từ.
“Đi rồi? Lẽ nào sư phụ không cần tôi nữa?”
Miêu Liên nghe vậy đột nhiên cuống lên, cô đứng phắt dậy toan đuổi theo. Nhưng biển người mênh mông, sư phụ biết đi đâu đây?
“Diệp Thiên, sao anh lại cản thôi? Bây giờ phải làm sao chứ?”
Miêu Liên thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh. Cô khó khăn lắm mới tìm được sư phụ, không ngờ sư phụ lại bỏ đi như vậy.
“Nếu cô muốn chết thì cô có thể đi tìm cô ta.”
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn Miêu Liên lạnh lùng. Chỉ một câu nói vừa rồi của anh đủ khiến Miêu Liên lặng người.
Cô nghiến răng không nói nổi nên lời. Cuối cùng Miêu Liên cũng không đuổi theo nữa.
Diệp Thiên không bận tâm đến cô, đứng dậy sải bước ra ngoài.
“Cô chuẩn bị đi, hai giờ chiều đi về Bắc Cương.”
Nói rồi Diệp Thiên cũng không đợi Miêu Liên trả lời mà biến mất phía sau cánh cửa.
Miêu Liên thẫn thờ, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.
Diệp Thiên rời khỏi biệt thự nhưng không lái xe đi mà chắp tay ra sau sải bước trên con đường lớn. Một lúc sau, phía trước mặt anh là một toà nhà với kiến trúc cổ xưa. Phía trên đó ghi bốn chữ rất to: “Đại học Thủ đô”.
Bên trong trường, từng nam sinh nữ sinh trẻ tuổi đi đi lại lại tấp nập, khiến cho người ta có cảm giác như được trở lại thời niên thiếu, thanh xuân rực rỡ.
Lúc này đã là giữa tháng chín rồi. Trường đại học Thủ đô đã nhập học từ lâu, Diệp Thiên cũng muốn tới thăm cô em gái Diệp Na của mình.