"Bốp." Tiếng bạt tai giòn giã vang lên. Trung Sơn thân là căn cơ quan trọng của nhà họ Miêu mà lại bị Diệp Thiên tát bay ra xa tựa như con diều đứt dây giữa bàn dân thiên hạ, ông ta lăn lông lốc mãi rồi mới đập mạnh cả cơ thể trên nền đất. Nửa khuôn mặt sưng phù, bầm xanh hết cả, trên gương mặt nhăn nheo bèo nhèo ấy là nỗi kinh hãi cùng với khó thể tin nổi.
Ông ta không ngờ được Diệp Thiên lại tát thẳng vào mặt ông ta giữa chốn đông người mà chẳng màng đến thân phận của nhà họ Miêu như vậy, và một điều khó thể tưởng tượng hơn cả, ông ta đường đường là cao thủ võ cổ tầng thứ tám thế nhưng trông lại chẳng khác gì một đứa bé yếu ớt trước mặt Diệp Thiên cả, thậm chí ông ta còn chẳng thấy rõ động tác xuống tay của Diệp Thiên nữa. Điều này khiến ông ta vô cùng kinh hãi. Phải nói rằng rất kinh hãi? Tên quản gia Thành ăn đánh đến nỗi nằm kia thở như mèo hen nhìn dáng vẻ nhếch nhác của sư phụ mình, ông ta run lẩy bẩy, sợ điếng người, sau đó phun một bãi máu rõ to.
"Không!" Quản gia Thành mở miệng với nỗi oán hận, ông ta mới nói được một nửa đã co giật cả mình mẩy sau đó ngã vật ra đất, nhìn là rõ ông ta đã đi chầu Diêm vương. Cái tát này của Diệp Thiên đánh bay sư phụ của quản gia Thành ngay trước mặt ông ta, và cũng đập nát niềm hi vọng cuối cùng mà ông ta vẫn chôn giữ nãy giờ. Quản gia Thành sợ tới nỗi mở mắt trừng trừng vì nỗi kinh hãi cùng hoảng sợ.
"Ôi mẹ ơi." Miêu Khải nhìn cảnh tượng ấy, hắn ta thét lên, cả cơ thể như mất hết mọi sức lực, ngã khuỵu trên đất. Một mùi khai ngái mũi thoảng trong không khí bắt nguồn từ đũng quần của hắn ta. Miêu Khải đường đường là thiếu gia của nhà họ Miêu nhưng lại bị Diệp Thiên doạ tiểu dầm ngay trước mặt đám đông.
"Cậu, cậu biết thân phận của nhà họ Miêu chúng tôi chứ?" Trung Sơn nằm vật trên đất, trơ mắt nhìn đệ tử của mình bị hù chết, đã thế cậu chủ lại sợ tới nỗi tè cả ra quần, ông ta thấy nhục nhã muôn phần. Ông ta đường đường là căn cơ nòng cốt của nhà họ Miêu nhưng lại không thể bảo vệ sự an nguy của cậu chủ, còn bị tên nhãi đó tát bay một cách dễ dàng trước mặt biết bao nhiêu người nữa chứ, trông cứ như một kẻ vứt đi vậy. Trung Sơn chưa từng trải qua nỗi nhục nhã ấy.
"Chạy mau đi." "Ôi mẹ ơi, còn có là người nữa không chứ?" "Nhà họ Miêu sắp tiêu tùng thật rồi à?" Kết cục rợn người của nhà họ Miêu khiến những khách khứa có mặt phải nhốn nháo kinh sợ như kiểu họ đã thấy cảnh tượng khó thể tin nhất trần đời. Họ thấy Diệp Thiên chẳng khác gì một vị Phán quan bước ra từ Địa ngục cả, một vị Phán quan có thể quyết định sống chết của họ bất cứ lúc nào.
Ngay cả nhà họ Miêu còn bị Diệp Thiên giải quyết nhẹ nhàng thế kia cơ mà, lỡ vị trời đánh thánh thần này định ra tay với mình thì sao giờ? Chết không có chỗ chôn sao? Lúc này đây, những kẻ từng châm biếm, móc mỉa Diệp Thiên sợ hãi tột độ, ai nấy cũng lùi chân về sau, họ không dám nấn ná thêm một giây nào nữa, cũng chẳng biết nên đối mặt với tình cảnh này ra sao.
Đám người còn ở lại thì nhìn Diệp Thiên với vẻ khó hiểu, nghi ngờ. Miêu Khải sắp tiêu tùng rồi ư? Suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu mỗi một người, ai cũng tò mò nên đưa mắt nhìn Miêu khải chăm chú, hôm nay là một dấu mốc lịch sử quan trọng, có lẽ họ sẽ được chứng kiến quá trình diệt vong của nhà họ Miêu. Một mình kẻ ngoại lai xa lạ chẳng rõ tên tuổi này rồi sẽ thay đổi cục diện của cả vùng đất Tây Ninh.
"Xin, xin anh tha cho tôi." Ngay khi đám đông ngoài kia suy đoán xem Miêu Khải còn sống được bao nhiêu phút nữa thì hắn ta lại mở miệng, Miêu Khải không hơi đâu che dấu việc mình sợ đến nỗi tè dầm, và hắn ta cũng không kịp mà ngóng chờ sự bảo vệ của Trung Sơn nữa, trông hắn ta như một con chó hoang bị đánh gãy sống lưng, lăn lê bò lết trên nền đất, há mồm thở hổn hển, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt cầu xin tội nghiệp, giờ thì chẳng khác nào một con chó đáng thương đang vẫy đuôi mừng chủ cả, khác một trời một vực với cái dáng vẻ hống hách phách lối ban đầu.
Giờ đây trong lòng hắn ta chỉ còn nỗi hối hận, nếu hôm nay mình không đến Cố Nguyệt Lâu, nếu hôm nay mình có thể chủ động dằn lại lòng huênh hoang của mình, ăn nói khép nép với Diệp Thiên sau khi Lâm Khuê dạy cho bọn người Đại Cẩu kia một chập thì có lẽ quản gia Thành sẽ không chết, mình cũng chẳng cần phải hứng chịu nỗi nhục này. Hắn ta là thiếu gia nhà họ Miêu kia mà.
Giờ hắn ta biết có lẽ mình đã đắc tội một cao thủ võ cổ đáng sợ ngang hàng Diêm vương. Ngay cả
"Tha cho cậu? Cậu xứng à?" Diệp Thiên bình tĩnh nói, dường như tên Miêu Khải này chẳng khác hạt bụi là bao, nhỏ đến nỗi chẳng ai thèm ngó ngàng.
"Thưa cậu, tôi xin được lấy cái mạng già này ra để xin cậu tha cho thiếu gia nhà tôi, tôi bằng lòng chết thay cho cậu ấy." Trung Sơn bò lết trên đất, ông ta run giọng tỏ bày. Trung Sơn thân là cao thủ võ cổ được nhà họ Miêu thờ phụng cả đời, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình cũng có ngày lại phải dùng cái cách này để bảo vệ mạng sống cho Miêu Khải. Nhưng nếu ông ta cứ trơ mắt nhìn Miêu Khải chết trước mặt mình thì ông ta chẳng còn mặt mũi nào để đối mặt với người đứng đầu nhà họ Miêu cả.
"Mạng của ông đáng tiền lắm sao?" Diệp Thiên quay đầu lại, anh hờ hững nói. Đôi con ngươi bình tĩnh lạ thường kia hiện rõ trên khuôn mặt lạnh nhạt, dường như tất cả mọi chuyện chỉ là một áng mây bay, chẳng đáng anh ngó ngàng, chú ý.
"Không đáng tiền, mạng của lão già này rẻ mạt ấy mà. Tôi chỉ cầu xin cậu tha cho thiếu gia nhà tôi, cậu ấy, cậu ấy không hiểu chuyện." Trung Sơn cầu xin đầy xấu hổ, mạng của ông ta rất đáng tiền, nhưng ông ta thấy mình chẳng khác nào hạt bụi mờ trước mặt Diệp Thiên, nó nhẹ tựa lông hồng, không tài nào so sánh được với người thanh niên này.
"Không hiểu chuyện?" Diệp Thiên bật cười thoải mái như kiểu anh vừa được nghe câu chuyện cười buồn cười nhất trần đời.
"Hề hề..." Miêu Khải thấy Diệp Thiên cười to, hắn ta cũng toét miệng như một thằng ngốc, nhìn không khác gì một con chó ngơ ngác nhìn chủ cười rồi ngoác miệng theo để thể hiện sự trung thành, nó mang ý nghĩa y như việc vẫy đuôi vậy.
Ngay khi Miêu Khải cười như dở người thì bỗng nhiên Diệp Thiên lại giơ tay nắm tóc Miêu Khải. Dây thần kinh trong não Trung Sơn co giật liên hồi, ông ta nhìn Diệp Thiên, vươn tay ngăn cản: "Cậu buông tay."
"Ông nghĩ tôi sẽ buông tay sao?" Diệp Thiên cười ơ hờ, bàn tay nắm lấy tóc Miêu Khải khẽ giơ cao, cả cơ thể của Miêu Khải vật vờ giữa không trung, hắn ta há mồm la hét, run như cầy sấy, dường như cả hồn cả phách cũng bị Diệp Thiên lôi ra khỏi thân mình.
"Đừng." Trung Sơn gào thét, ông ta đứng bật dậy, bay nhanh về phía Miêu Khải như một chiếc roi dài. Ông ta định chắn đòn trừng phạt của Diệp Thiên bằng cơ thể của mình, ông ta không muốn nhìn Miêu Khải phải chết.
"Rắc." Tiếng nứt xương đầy tuyệt vọng vang lên, ngay khi Trung Sơn nhào về phía Miêu Khải thì Diệp Thiên đã ra tay, một bàn tay của anh nện giữa lồng ngực của Miêu Khải, mạnh bạo như đang nện một cục bột mì. Trên ngực của Miêu Khải hằn rõ năm dấu ngón tay, sâu hoắm giữa da thịt.
Lồng ngực của Miêu Khải bỗng chốc vỡ nát, từng dẻ xương sườn gãy vụn, chúng hoá thành những gai nhọn đâm thủng tấm lưng của hắn ta, máu tươi cùng từng mảnh nội tạng nhỏ vụn vung vẩy giữa không trung. Vết máu từ từ lan tràn trên lưng Miêu Khải trông y như bức tranh thuỷ mặc, sau đó bao lấy cả cơ thể của hắn ta.
"Mày chết đi." Trung Sơn đang vội nhào về hướng này chứng kiến màn trừng phạt ấy, ông ta gào thét kinh người, đôi con ngươi giận dữ chứa nặng hận thù của ông ta dõi theo Diệp Thiên. Ông ta ra tay với tất cả quật cường cuối cùng của mình.