Nhà họ Vương ở Tây Ninh.
Ở cửa chính, Trịnh Quân và Vương Hiển nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống, ánh mắt bọn họ đều hướng ra khoảng sân bên ngoài cửa.
Nếu đổi lại là trước kia, là một trong ba gia tộc trụ cột ở đất Tây Ninh này, Trịnh Quân chắc chắn không thể nào ngồi cùng với Vương Hiển thế này được.
Nhưng lúc này ông ta biết rằng mình và Vương Hiển chẳng qua cũng chỉ là con chó kiểm soát Tây Ninh cho Diệp Thiên mà thôi. Đã là chó thì không cần phải tự trọng.
“Trịnh gia chủ, ông nói xem cậu Diệp có khiến nhà họ Miêu ngoan ngoãn trở về y như những lời cậu ấy nói không?”
Sau khi ngồi xuống, Vương Hiển lên tiếng trước, ông ta nói bằng giọng đầy nghi hoặc. Trong lòng ông ta lúc này chỉ toàn là lo âu.
Diệp Thiên rất mạnh, liệu thủ hạ của cậu ta có mạnh không?
Nếu như thủ hạ của Diệp Thiên cũng mạnh thì việc gì ông ta phải ra tay dẹp bằng Tây Ninh?
Mọi việc thật khiến Vương Hiển không khỏi nghĩ rằng Diệp Thiên đang một mình chỉ huy, không có ai để sai bảo.
“Tôi cũng không chắc, thực lực của Diệp Thiên chúng ta đều đã chứng kiến cả rồi, nhưng hiện tại nhà họ Miêu không còn ở Tây Ninh nữa, con lạc đà có gầy yếu cũng còn to hơn con ngựa…”
Trịnh Quân thở dài không nói rõ ràng, nhưng giọng điệu trong lời nói của ông ta lại quá rõ.
Ông ta nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên.
Đây là Tây Ninh. Cả Tây Cương có biết bao nhiêu nhân vật máu mặt nhìn Tây Ninh như hổ đói.
Diệp Thiên chỉ có một mình, có mạnh thế nào thì liệu có thể vượt qua sự công kích của vô số các cao thủ khác sao?
Ông ta biết những nhân vật có máu mặt đó, càng biết rõ đứng sau bọn họ chính là Bạch Cốt Hội và Võ Minh.
Một mình Diệp Thiên đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy khiến Trịnh Quân phải khâm phục. Nhưng chỉ dựa vào một mình Diệp Thiên mà có thể xoay chuyển được cục diện cả mấy chục năm của Tây Cương là điều quá khó.
Thật sự quá khó.
“Ừm, vậy chi bằng tôi đi trước. Ngộ nhỡ người của Diệp Thiên không thể khiến nhà họ Miêu ngoan ngoãn quay về thì chúng ta cũng có thể giữ được thể diện cho cậu ấy phải không?”
Vương Hiển gật đầu, mặc dù ông ta vẫn còn hoài nghi với những câu nói của Diệp Thiên nhưng thời gian cũng đã muộn rồi. Diệp Thiên nói hôm nay có thể khiến nhà họ Miêu ngoan ngoãn quay về.
Sao có thể dễ như vậy được?
Ừm!
Vương Hiển dứt lời nhưng lại không có được đáp án từ Trịnh Quân khiến ông ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Quân.
Nhưng ông ta lại phát hiện ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương, còn đôi mắt Trịnh Quân lại đang nhìn chằm chằm ở một góc khuất cách đó không xa.
Quân đội!
Vương Hiển nhìn theo hướng mà Trịnh Quân đang nhìn, đột nhiên nhìn thấy một đoàn quân đang đi tới.
Những người trên xe hết sức hùng hậu, chỉ thoạt nhìn là đã có thể nhận ra đều là những người luyện võ.
“Lẽ nào lời mà Diệp Thiên nói sắp thành sự thật?”
Vương Hiển kinh ngạc, vội đứng dậy. Sau khi nhìn Trịnh Quân, hai người gần như là xông luôn về phía trước.
Bọn họ muốn xem xem bên trong xe có người của nhà họ Miêu hay không.
Đáng tiếc, không hề có.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đỗ ở bên ngoài nhà họ Vương, từng người một với dáng vóc vạm vỡ xuống xe.
Mặc dù người nào người nấy dáng vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, thế nhưng lại không có bóng dáng một người nào của nhà họ Miêu cả.
“Lẽ nào, cậu Diệp nói sai?”
Thấy cảnh này, Vương Hiển và Trịnh Quân liền dừng bước nhìn nhau. Trong lòng cả hai như cùng chung suy nghĩ.
“Đi thôi, cậu Diệp cho dù không thể khiến nhà họ Miêu quay về thì sau này vẫn còn phải đấu với thương hội.”
Trịnh Quân thở dài quay người toan rời đi.
“Ừm, chúng ta không cần phải đợi nữa.”
Vương Hiển rõ ràng cũng cho rằng Diệp Thiên lần này thất sách nên quyết định cùng rời đi với Trịnh Quân.
Bọn họ tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy Diệp Thiên vô cùng hào khí, nói trong ngày hôm nay sẽ khiến nhà họ Miêu ngoan ngoãn trở về, nhưng đâu có bóng dáng người nhà họ Miêu nào đâu.
Giờ có ở lại thêm thì chẳng khác gì khiến Diệp Thiên phải hổ thẹn.
Cả hai người đều mong mỏi được tiếp tục sinh tồn, nên gần như rời đi cùng một lúc.
“Ông em à, tôi cho rằng chúng ta phải để lại cho mình con đường lui.”
Sau khi đưa Vương Hiển về nhà mình, Trịnh Quân đi vào phòng sách rồi cho hết người làm ra ngoài, định nói hết mọi suy nghĩ ra với Vương Hiển.
“Ừm, người của cậu Diệp đã đến rồi nên sẽ khai chiến toàn diện với hội trưởng Ngô. Chúng ta, chúng ta cứ canh chừng đã rồi tính tiếp.”
Nghĩ tới việc Diệp Thiên trong hai ngày trời đã diệt cả nhà họ Tiền, họ Miêu, Vương Hiển chỉ biết lựa chọn hành sự cẩn trọng.
Dù sao thì thực lực của Diệp Thiên cũng chưa tàn, nhưng có lẽ sẽ không phải là đối thủ của hội trưởng Ngô – người được Bạch Cốt Hội chống lưng.
Ông ta có muốn xử
“Được, chúng ta cứ chờ xem đã. Tôi nghĩ cách liên hệ với hội trưởng Ngô. Dù sao thì chỉ có như vậy chúng ta mới còn đường sống ở đất Tây Ninh này.”
Trịnh Quân khẽ cười, sau khi nói ra một loạt những câu nói đầy mập mờ bèn nhấc điện thoại lên. Rõ ràng là ông ta muốn liên hệ với hội trưởng Ngô.
Vì sự thay đổi trong tương lai, ông ta phải bảo toàn cho mình cái tính mạng này đã.
Ù…
Đương lúc Trịnh Quân rút điện thoại ra, thì chiếc điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên. Là trợ thủ của ông ta gọi tới.
“Mọi người có thể đi được rồi.”
Sau khi biết Diệp Thiên thể làm được như những gì anh nói, Trịnh Quân nghe điện thoại rồi thở dài. Ông ta định cho trợ lý rời đi, không được để xảy ra mâu thuẫn vời người của hội trưởng Ngô.
“Rời đi? Gia chủ, rời đi gì cơ? Vừa rồi gia chủ Miêu quay về, còn đích thân đem hết toàn bộ gia sản giao cho tôi. Tôi gọi là để báo tin mừng cho ông.”
Người trợ thủ ngây người rồi ngạc nhiên lên tiếng. Hắn không hiểu, đến Miêu Thành cũng chủ động quay về ra mặt đuổi người của hội trưởng Ngô đi mà gia chủ nhà mình lại bảo mình rời khỏi đó.
Rời khỏi đó thì đi đâu?
“Cái gì?”
Nghe vậy, Trịnh Quân đột nhiên biến sắc. Ông ta không thể nào ngờ nổi Diệp Thiên thật sự có thể làm được mọi chuyện.
Nhà họ Miêu không những quay về mà sau khi quay về còn chủ động giao toàn bộ ra sản cho mình.
Chuyện này, chuyện này thật khiến Trịnh Quân không khỏi lạnh toát người.
Bộp!
Trong lúc còn đang kinh ngạc, Trịnh Quân vội cúp điện thoại, quay đầu nhìn Vương Hiển với ánh mắt thất thần.
“Gia chủ Trịnh, có chuyện gì vậy? Lẽ nào hội trưởng Ngô ra tay trước rồi?”
Vương Hiển thấy phản ứng của Trịnh Quân liền run rẩy, giật mình đứng phắt dậy.
Ngộ nhỡ hội trưởng Ngô đã ra tay với Diệp Thiên rồi, vậy thì mình có liên hệ với ông ta cũng đã quá muộn.
“Tôi…tôi không gọi điện cho hội trưởng Ngô chứ.”
Điều khiến Vương Hiển ngạc nhiên là Trịnh Quân vốn dĩ còn không quan tâm tới câu hỏi của ông ta mà cầm chiếc điện thoại trên bàn, trả lời với giọng điệu run sợ.
Bộ dạng đó như thể gọi điện thoại cho hội trưởng Ngô là việc đáng sợ như vuốt râu hùm vậy.
“Vẫn, vẫn chưa …”
Vương Hiển ngây người, ông ta có vẻ như nghĩ ra được gì liền lên tiếng thúc giục.
“Mau, mau đi, mau về thôi. Mau về báo tin mừng cho cậu Diệp.”
Sau khi nghĩ mình đã không ngu ngốc mà liên hệ với bên hội trưởng Ngô, Trịnh Quân thở dài một hơi.
Sau đó ông ta đứng dậy kéo Vương Hiển đi luôn ra ngoài.
Ông ta sợ rằng chỉ muộn một giây thôi mà bị Diệp Thiên phát hiện thì ông ta thật sự sẽ tiêu đời.
“Báo tin mừng? Báo tin mừng gì?”
Vương Hiển vội đứng dậy theo sau rồi hỏi với giọng đấy nghi ngờ.
Không đợi Trịnh Quân giải thích, Vương Hiển biến sắc, đột nhiên nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Diệp Thiên nói được làm được. Nhà họ Miêu đã ngoan ngoãn quay về giao nộp gia sản rồi. Thủ hạ của Diệp Thiên cũng đáng sợ y như Diệp Thiên vậy…