"Cậu Diệp cứ yên tâm ạ." Trịnh Quân nhận thấy mình được Diệp Thiên coi trọng, ông ta vội vã tỏ thái độ ngay tức thì, chỉ hận không thể thề thốt, bảo đảm với Diệp Thiên liền tại chỗ, cứ như kiểu ông ta còn bằng lòng moi tim mình ra dâng cho Diệp Thiên nữa.
"Đợi hai ngày nữa rồi hẵng công bố tin Vệ Toàn Nghiệp ngã ngựa, còn những chuyện khác phải giữ kín cả thảy đấy, nếu có bất kỳ một thế lực nào định ngo ngoe đòi ra mặt thì cứ xoá sổ sạch sẽ." Diệp Thiên không nghĩ về Miêu Trại nữa, ánh mắt của anh sáng như gươm, giọng nói cũng đanh thép muôn phần. Những thế lực có thể đe doạ Trịnh Quân ở Tây ninh đã bị Diệp Thiên nhổ tận gốc rễ, nếu vậy mà Trịnh Quân còn không thể dẹp yên mảnh đất Tây Ninh này thì ông ta cũng chẳng cần bám trụ ở Tây Ninh nữa. Anh không cần lũ ăn hại vứt đi.
"Vâng." Trịnh Quân cảm nhận được sát khí đằng đằng trong không khí, ông ta trả lời ngay lập tức, cùng lúc đó, ông ta cũng thấy hơi lo ngại, chẳng lẽ Diệp Thiên có thể diệt sạch những vị Đại nhân đang có mặt tại Miêu Trại chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi thôi sao? Cậu ta có thể làm được không? Những vị Đại Nhân đó không giống với bọn người Đinh Si được...
Nửa tiếng sau, Diệp Thiên về tới nhà họ Vương, lúc này Vương Hiển cũng đã nhận được tin Vệ Toàn Nghiệp từ chức, tuy ông ta nghe tin từ Lang Mộc nhưng vẫn thấy khó có thể tin tưởng được, ngay cả người của bên chính phủ Tây Ninh mà Diệp Thiên cũng dám động vào như thế thì cậu Diệp này đúng là mạnh quá ấy chứ.
"Cậu Diệp." Vương Hiển thấy Diệp Thiên dẫn Miêu Liên về, ông ta vội đứng dậy bước về phía này, cung kính chào hỏi Diệp Thiên.
"Vương Hiển, giờ ông có thể mang bao nhiêu người vào Miêu Trại?" Vừa mới gặp mặt là Diệp Thiên đã bắt đầu cất lời hỏi dò, trong giọng nói của anh còn có nét tò mò.
"Chỉ cần cậu Diệp lên tiếng thì cả thảy hơn ba trăm người của nhà họ Vương đều bằng lòng đi làm theo sự sai bảo của cậu Diệp." Vương Hiển không ngờ vừa về đến nhà là Diệp Thiên đã cất tiếng thăm hỏi số người trong đội ngũ dưới trướng mình, ông ta sững sờ một lúc rồi báo cáo tất cả vốn liếng trong nhà. Tuy Vương Hiển thân là một trong hai gia tộc còn sót lại của Tây Ninh, nhưng ông ta không hề có chút thiệt hại nào đáng nhắc tới dù đã trải qua những sóng gió, biến động không ngơi nghỉ ngoài kia, mà ngược lại còn tiếp nhận được bọn tay chân cùng với lũ người cậy nhờ nhà họ Tiền lúc trước. Giờ thực lực của nhà họ Vương đã được mở rộng, đủ sức để điều động, ra lệnh cho hơn ba trăm con người.
Nhưng dù vậy Vương Hiển vẫn chẳng dám giấu giếm Diệp Thiên bất kỳ điều gì, ông ta biết nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Thiên thì mình đã bị người của nhà họ Tiền và nhà họ Miêu diệt trừ từ lâu rồi, thế thì làm gì có thực lực và địa vị như bây giờ.
"Không thể tự ý xông vào như thế được." Diệp Thiên còn chưa nói gì thì Miêu Liên - người vẫn lẳng lặng đứng cạnh anh lại cướp lời, cô ta biết Diệp Thiên định giúp đỡ Miêu Trại nhưng cô ta không hi vọng bởi thế mà Diệp Thiên sẽ nhận phải bất kỳ sự thương tổn nào. Người của nhà họ Vương cũng là người, cô ta không muốn chuyện của riêng mình liên luỵ tới quá nhiều người.
"Tại sao?" Diệp Thiên quay đầu lại nhìn Miêu Liên, Vương Hiển cũng thấy tò mò vô cùng, mấy hôm trước Miêu Liên còn sốt ruột đòi đi Miêu Trại cứu bà nội mình ngay cơ mà, sao giờ lại chần chừ?
"Ta không nắm rõ tình huồng, lỡ bọn Hắc Miêu định hạ độc mấy anh em nhà họ Vương thì sao, tôi lo nhà họ Vương sẽ thiệt hại nặng nề..." Miêu Liên chớp mắt, cô ta nói cái lý do không ai bắt bẻ được gì.
"Miêu Liên, cô qua đây." Diệp Thiên nhận ra Miêu Liên không nói thật trước mặt Vương Hiển, anh vẫy tay gọi sau đó dẫn Miêu Liên ra sân sau: "Giờ cô hãy nói cho tôi biết lý do thật sự đi." Ngay khi gần bước vào khu vực sân sau, Diệp Thiên thấy Vương Hiển biết điều không nối theo gót, bấy giờ anh mới mở lời hỏi thăm, trận chiến đã bắt đầu rồi, anh quyết tâm phải thắng cho bằng được.
"Tôi... Tôi lo sẽ rút dây động rừng, thế, thế thì bà nội sẽ bị chúng ra tay xử lý trước mất." Miêu Liên không che giấu gì nữa khi đứng trước mặt Diệp Thiên: "Có, có lẽ chúng muốn cướp lấy bảo vật của Miêu Trại, chỉ có bà nội với vài ba người nữa mới biết những bí mật đó thôi. Nếu anh kêu ông chủ Vương dẫn cả một đội ngũ lớn mạnh đến Miêu Trại thì tôi sợ rằng chúng sẽ chó cùng bứt giậu..."
"Vậy chúng ta cứ lặng lẽ lẻn vào đã, còn Vương Hiển bao vây phía ngoài Miêu Trại để chi viện." Diệp Thiên không do dự gì mà đồng ý với yêu cầu của Miêu Liên ngay lập tức, cô gái này vẫn luôn bận tâm lo nghĩ đến bà nội mình, mà tình cảnh của những người dân Bạch Miêu do bà nội của Miêu Liên dẫn đầu cũng chẳng ổn cho mấy.
Lúc ban đầu Diệp Thiên định khuấy đảo Tây Ninh để dụ những cao thủ nhất nhì trong Bạch Cốt Hội đang có mặt ở Miêu Trại ra, anh định dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang sau đó vây Nguỵ cứu Triệu (chiến thuật tập kích cứ điểm hậu phương của
Có lẽ lý do duy nhất chính là kế hoạch của bọn chúng đã đến giai đoạn quan trọng, không cho phép chúng rời khỏi Miêu Trại, tìm đến Tây Ninh để lấy mạng mình. Rốt cuộc Bạch Cốt Hội định làm gì ở Miêu Trại? Diệp Thiên thấy lòng mình cũng có chút tò mò, anh đồng ý phương án của Miêu Liên rồi về phòng khách, thông báo những sắp xếp của mình cho Vương Hiển.
Vương Hiển dĩ nhiên chỉ có thể nghe lệnh, ông ta cố nhớ đến những thông tin mà mình từng nghe, từng nhìn thấy ở Miêu Trại rồi chỉ một con đường nhỏ cho Diệp Thiên và Miêu Liên thực hiện kế hoạch âm thầm lẻn vào Miêu Trại trước. Miêu Liên cũng biết rõ con đường này.
Ngay đêm hôm ấy, khi nhà họ Hải ở ngoại ô Tây Ninh cử người tham gia Hội liên hiệp Tây Ninh mới thành lập, còn Trịnh Quân trở thành nhân vật chủ trì mời gọi các gia tộc lớn của Tây Ninh tổ chức một bữa tiệc tối, thì Diệp Thiên đem theo Miêu Liên và đội ngũ ba trăm người của nhà họ Vương lặng lẽ rời khỏi Tây Ninh, lên đường đi về phía Miêu Trại. Tuy Vương Hiển chỉ phụ trách việc chi viện nhưng ông ta chỉ dặn cháu mình ở lại sau đó dẫn dắt đội ngũ đi dọc con đường nhỏ kia cùng với Diệp Thiên và Miêu Liên để chứng minh kế hoạch mình đưa ra chắc chắn có thể thực hiện được.
Trải qua một đêm đi không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc Diệp Thiên và những người còn lại đã bước vào phạm vi Miêu Trại, ở cái nơi rừng sâu cùng những hang hốc thăm thẳm này đầy rẫy muôn loài chim muông, cỏ cây sát rạt. Vừa vào đến Miêu Trại đã thấy màn sương mù mỏng giăng bốn phía, chúng trải dài từ trên đỉnh núi bay lượn mây ngàn xuống tới khe sâu nguy hiểm chập chùng, mãi chẳng tan. Thỉnh thoảng có những loài rắn rết, bò sát to bằng cánh tay xuất hiện giữa chốn ngàn hoa toả ngát hương. Rêu xanh phủ kín trên vách đá dựng đứng cheo leo, lỡ như không để ý sẽ khiến người ngã ngựa đổ, toi mạng khi rơi thẳng xuống vách núi.
"Phía trước chính là sông Thâm Thuỷ." Vương Hiển lau mồ hôi, chẳng mấy chốc ông ta đã tìm thấy kí hiệu mà lần trước mình để lại ở thung lũng sau khi bước dọc theo con dốc dựng đứng, ông ta dẫn Diệp Thiên bước vào một hang động im lìm, ẩn khuất trong núi, đi đến một mảnh đất hoang trống trải, phía trước mảnh đất hoang này là một con sông lớn tối đen như mực, mặt sông tĩnh lặng âm u, phía dưới như có một tấm gương khổng lồ không thể nhìn thấy đấy, trông không khác gì một con mãng xà đen bóng đang cuộn tròn say giấc trước mắt mọi người.
"Sao để qua?" Diệp Thiên nhìn mặt sông trải dài tựa hồ nước lớn, anh quay đầu nhìn Miêu Liên, Miêu Liên chỉ sang một bãi đá phía xa xa, cô ta nói: "Sáng nào ngư nhân cũng ra đó đánh bắt cá, ta có thể thuê họ chở chúng ta qua sông."
"Ngư nhân?" Diệp Thiên thấy rất tò mò về cái tên gọi này: "Họ không phải người của Miêu Trại?"
"Không phải." Vương Hiển chen ngang: "Đám người này coi sông Thâm Thuỷ là nhà, chưa bao giờ lên bờ cả, cá dưới sông cũng không phải cá thông thường, mà là cá ăn thịt người." Vương Hiển vừa nói vừa kéo ống quần của mình lên để lộ dấu răng chằng chịt: "Lúc ấy tôi suýt nữa thì bị lũ cá dưới sông cắn đứt chân, một người ngư nhân già đã cứu tôi."
"Ừm." Diệp Thiên gật đầu, anh bước về phía bãi đá kia cùng với Vương Hiển, chẳng mấy chốc, một bãi đá dựng đứng tựa những lưỡi dao đã xuất hiện trước mặt anh. Đá nơi này được nước sông đen như mực kia xối cọ mỗi ngày nên trông chúng chẳng khác gì những lưỡi dao sắc bén mọc giữa trời, từng tia sáng kỳ lạ, ghê người trên những mảnh đá vụn ấy quẩn quanh trong lớp sương mù...