LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Con át chủ bài cuối cùng


trước sau

Miêu Lạc thân là con trai của Miêu Chân, nên dù cho hắn ta có điên cuồng đến cỡ nào cũng chẳng nghĩ rằng hắn ta không có não, hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh cha mình ngấm ngầm chịu đựng suốt hơn bốn mươi năm qua, chuyên tâm tu luyện cổ thuật của Hắc Miêu, cuối cùng lật ngược ván bài chỉ trong một đêm, giẫm đạp lên bộ lạc Bạch Miêu đã nắm giữ quyền Miêu Trại suốt hàng trăm năm qua, sự sùng bái mà Miêu Lạc dành cho cha mình đã đạt đến mức cao nhất, vậy nên dĩ nhiên là hắn ta sẽ noi theo cách xử lý của cha mình, làm chuyện gì cũng để ẩn giấu một phần thực lực, nếu không hoàn toàn nắm chắc thì hắn ta sẽ không ra tay tuỳ tiện.

Vậy nên trong chuyến đi đến Bạch Miêu để cưỡng ép đòi Miêu Liên phải lấy mình cho bằng được lần này, ngoài ba tên cao thủ võ cổ phe Hoàng Nham theo sát bảo vệ ra thì hắn ta còn ẩn giấu một quân cờ mật nữa, người kia sẽ lật ngược tình thế ngay khi thấy bọn Bạch Miêu lộ con át chủ bài cuối cùng của họ. Và lúc này đây Miêu Lạc thấy người Bạch Miêu liều mạng phản đòn, hắn ta biết con át chủ bài cuối cùng của Bạch Miêu đã được tung ra, Miêu Lạc không hề lo lắng khi khi thấy bọn Hoàng Nham nằm lăn trên đất, trong lòng hắn ta mừng húm, bởi hắn ta biết một khi con át chủ bài của mình ra mặt thì cả lũ Bạch Miêu này sẽ chẳng còn khả năng lật ngược ván bài nữa.

Một bóng đen len lỏi giữa đám đông khi tiếng cười man rợn của tên Miêu Lạc kia vừa mới ngừng hẳn, chỉ thoáng chốc thôi mà ông ta đứng cạnh Miêu Lạc tựa như đột ngột xuất hiện giữa khoảng không. Kẻ này cao gần hai mét, cao to lực lưỡng như một con bò tót đực, ông ta đứng cạnh Miêu Lạc trông vững vàng như một ngọn núi khổng lồ, đôi con ngươi oai nghiêm hết mực kia chỉ khẽ lướt qua người Miêu Củng nhưng lại khiến vẻ mặt của Miêu Củng thay đổi hoàn toàn.

Miêu Củng thấy mình như bị một con báo săn mồi dõi theo, cái cảm giác kinh hãi mơn trớn trên da, lẩn sâu vào xương cốt ấy khiến ông ta không thể đứng thẳng tiếp được, hai chân nhũn nhoét, sắp sửa ngã đến nơi. Sự việc tiếp sau đã chứng minh cho những suy đoán của Miêu Củng, người kia vừa xuất hiện đã xông về phía Miêu Liên chẳng chẳng hề dò hỏi Miêu Lạc lấy một câu, ông ta bay nhanh, chuẩn xác như chim ưng đang săn bắt thỏ con.

"Ông dám!" Miêu Liên không ngờ người kia vừa mới xuất hiện đã xông về phía mình mà chẳng hó hé nửa chữ, chờ cho nỗi hoảng hốt ấy rút cạn, cô ta giơ tay vẩy chiếc túi gấm bạc màu trong tay, ba con bạch cổ trùng trói giữ cơ thể người cuối cùng bay ra ngoài, lao nhanh về phía mặt của người kia. Ba con cổ trùng này chính là vật gia truyền của nhà Miêu Liên, phải rất khó khăn thì nhà họ mới luyện được ra chúng, uy lực của chúng vô cùng mạnh mẽ.

Vừa nãy Miêu Liên chỉ thả ba con ra ngoài thôi cũng đủ để bọn người Hoàng Nham đông cứng như đá, không thể điều động nội lực trong cơ thể, sau đó ăn phải đòn tấn công mạnh bạo của Miêu Củng, giờ cùng còn vật ra đất, không động đậy được gì như lũ cá chết ấy thôi. Mà nay ba con cổ trùng này lại đồng loạt bay về phía người kia, chỉ chút nữa thôi là ông ta sẽ bị giam giữ mọi nội lực, khí huyết trào ngược, phun máy không ngừng nghỉ, cho tới chết mới thôi.

Đây chính là cổ thuật có sức sát thương mạnh nhất trong tay Miêu Liên, nếu không phải rơi vào thế bí thì cô ta sẽ không lôi chúng ra dễ dàng thế được, nhưng cô ta tin rằng chỉ cần chúng xuất hiện, thì dù là những tên địch mạnh hơn nữa cũng sẽ bị thương nặng cả thôi.

Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng mà dù có nằm mơ Miêu liên cũng chẳng thể tưởng tượng ra được, người kia không trốn không tránh ba con cổ trùng đang bay nhanh như chớp, đánh úp bất ngờ kia, cánh tay như gọng kìm sắt của ông ta vẫn tiếp tục đâm về phía Miêu Liên, cứ như kiểu ông ta không hiểu sự ghê gớm của lũ cổ trùng đóng băng nội lực. Một con! Hai con! Ba con! Miêu Liên lùi về sau nửa bước, cô ta đưa mắt nhìn từng con cổ trùng đang ép sát vào lồng ngực của đối phương, đôi con ngươi của cô ta đựng đầy nỗi chờ trông, cô ta vững tin một điều rằng kẻ kia rồi sẽ ngã xuống.

Nhưng... Đối phương không ngã mà lại rút đôi móng vuốt sắc bén kia về, ông tầm gầm nhẹ: "Chút tài mọn trẻ lên ba." Một dải màu đen kịt bỗng quẩn quanh trên người ông ta, từng mạch máu dưới da như đang giãn nỡ, phồng lên, trông như những con rắn nhỏ màu đen uốn lượn khắp cơ thể. Ba con cổ trùng kia bắn ra phía sau khi tiếp xúc với cơ thể cứng như tường đồng vai sắt của đối phương. Cổ trùng trói giữ nội lực không có tác dụng với ông ta!

"Không!!!" Miêu Liên thấy cảnh ba

con cổ trùng trói giữ nội lực cuối cùng của mình bị cơ thể của đối phương chặn bắn ra ngoài, vẻ mặt của cô ta thay đổi hoàn toàn, cô ta biết tình thế lúc này không ổn chút nào. Đối phương đã nắm rõ cách thức đối phó với cổ trùng giam giữ, trong khi đó mình đã dùng sạch át chủ bài của mình, chẳng còn thủ đoạn nào để chống trả cả.

"Xoạch." Miêu Liên còn chưa quay lưng trốn chạy thì người kia bỗng nhiên lại giơ tay, ông ta sắp bắt được Miêu Liên sau đó dâng lên cho Miêu Lạc rồi...

"Dừng lại." Nhưng vào ngay thời khắc quan trọng như vậy thì Miêu Lạc bỗng nhấc tay ngăn cản động tác của người kia. Cánh tay của ông ta khựng lại, dừng mọi động tác ngay lập tức, chạy lại đứng cạnh Miêu Lạc, trông ông ta bình tĩnh như một toà tháp bằng sắt đang bảo vệ Miêu Lạc.

"Ha ha ha..." Miêu Lạc tiến lên đạp chết ba con cổ trùng giam giữ nội lực kia sau đó ngoác miệng cười to, ánh mắt lạnh như băng, ác độc của hắn ta dõi theo đám đông có mặt nơi này: "A Liên à, em biết sao tôi lại ngăn ông ta lại không? Bởi vì tôi muốn bế em lên giường kia mà, lỡ em thương tật, tàn phế ở đâu thì tôi sẽ mất vui đấy." Miêu Lạc vừa cười vừa khinh thường trông coi bống phía, hắn ta lắc đầu.

"Mới đầu tôi còn tưởng người Bạch Miêu sẽ có nhiều ngón trò cơ, giờ xem ra... Ha ha, một lũ già vứt đi ấy mà, không đáng nhắc đến. Người anh em này chính là anh Sâm Ưng bên Bạch Cốt Hội, nghe nói thực lực của anh ấy đã lên đến đỉnh của tầng thứ tám rồi, cái đám rác rưởi các người mà cũng đòi ra tay với anh ấy sao? Nực cười lắm đấy biết không hả?" Miêu Lạc giới thiệu về Sâm Ưng đôi câu, hắn ta không buồn nhìn khuôn mặt tăm tối của Miêu Liên nữa mà quay qua nhìn Miêu Trúc – người vẫn đang đứng lung la lung lay chẳng vững kia.

"Con mụ già chết tiệt kia, giờ mụ biết vì sao tộc Hắc Miêu chúng tôi có thể vùng lên làm chủ chưa hả? Bởi vì cũng tôi có thể nhẫn nhịn, lại còn có thể tính toán nữa. Tộc Bạch Miêu các người đã hết át chủ bài rồi đúng không nào? Hết rồi thì kêu Miêu Liên cởi sạch đồ ra rồi ngoan ngoãn đi với tôi. Không thì tôi sẽ bảo anh Sâm Ưng giết chết tất cả đám người ở đây ngay trước mặt mụ đấy. Tôi sẽ lấy máu của các người để nhuộm đỏ tấm khăn trùm ngày cưới của tôi."

"Mày nói gì hả Miêu Lạc?" Miêu Liên không ngờ Miêu Lạc lại vô sỉ nhường vậy, cô ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn Miêu Lạc bằng đôi con người dữ tợn muôn phần. Thằng súc sinh này có còn là người không vậy là lại kêu mình chịu đựng nỗi sỉ nhục kia?

"Ra tay đi." Miêu Lạc chẳng buồn lắm lời với Miêu Liên nữa, hắn ta vẫy tay tỏ vẻ chẳng để ý sau đó nhìn Sâm Ưng đầy cung kính, hắn ta còn chỉ về phía đứa bé mà mình suýt nữa bóp chết vừa nãy: "Vất vả cho anh Sâm Ưng quá, ta giết nó đầu tiên đi."

"Được thôi, đừng quên chuyện cậu hứa hẹn với tôi là được." Sâm Ưng gật đầu đồng ý, hắn ta nhấc chân đi về phía người phụ nữ kia, chị ta đang ôm chặt đứa bé trong lòng, cả cơ thể run rẩy không ngừng. Người phụ nữ thấy Sâm Ưng tiến lại gần, liền quỳ xuống, cả gương mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm lời cầu xin: "Xin, xin anh..."

"Chị không cần phải xin nó." Miêu Liên xông lại, đứng chắn trước mặt người phụ nữ kia, cô ta cắn chặt răng: "Miêu Lạc, mày sẽ hối hận."

"Còn có chiêu khác à?" Miêu Lạc còn chưa nói gì thì tên Sâm Ưng kia đã mở miệng: "Ra tay đi, đánh thắng tôi thì tôi sẽ cho các người sống sót." Sâm Ưng xông lên túm lấy cổ Miêu Liên, tốc độ nhanh như chớp của hắn ta khiến Miêu Liên không tài nào phản ứng kịp.

Sâm Ưng nhấc cổ Miêu Liên lên giữa không trung, cơ thể lực lưỡng của hắn ta quay sang một bên. Sâm Ưng nhìn về một góc trong sân: "Ra đi, tôi biết có người ở đó."

Một bóng người từ từ xuất hiện trước mắt mọi người khi Sâm Ưng vừa mới dứt lời, người này chính là Diệp Thiên, anh bước ra với vẻ thong dong vô cùng, anh cứ đi bình thường như hàng ngày, một bước lại một bước, nhưng chỉ vậy lại khiến người tộc Bạch Miêu hoảng hốt khôn nguôi, có người đứng ở đây từ bao giờ vậy?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện