LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

Thắng trong im lặng


trước sau

Bốp!

Lần này vận mệnh đang trêu đùa với Hoàng Nham. Diệp Thiên quả thực không biến mất nữa mà điềm tĩnh lùi bước rồi khẽ vươn chân. Có điều bước chân này của anh là để né tránh đòn đánh của Hoàng Nham.

Ngay sau đó thân thể của Hoàng Nham như không nghe theo chủ, cứ thế tiến lên trước ngoắc vào chân của Diệp Thiên, và rồi hắn ngã vật ra như một con chó đang ăn phải phân vậy.

“Tốt lắm. Đánh rất tốt.”

Thấy Diệp Thiên nhẹ như không đã né được đòn đánh của Hoàng Nham lại còn khiến tên này ngã vật ra đất y như một đứa trẻ, những người Bạch Miêu xung quanh lần lượt bật cười.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cười kể từ khi bước vào khoảng sân này.

Cảnh này khiến ai nấy đều có thêm niềm tin, cũng khiến cho Miêu Liên tràn đầy hy vọng, ánh mắt cứ sáng lên không thôi.

Diệp Thiên quả nhiên là Diệp Thiên, sức mạnh vô song.

“Súc sinh, mày giỏi lắm.”

Thấy Hoàng Nham ngã xuống đất, lại ăn một đòn từ Diệp Thiên, không thể hoàn thành cú đánh tôi độc của mình, và còn bị người Bạch Miêu cười cợt, Miêu Lạc rống giận. Hắn nhìn Diệp Thiên bằng con mắt hằn học, hận không thể băm vằm Diệp Thiên thành trăm mảnh luôn cho rồi.

“Miêu thiếu chủ, tôi thay cậu trừ khử tên này.”

Sâm Ưng tiếp lời. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn Diệp Thiên. Từ cách di chuyển của Diệp Thiên, hắn đã đoán ra được Diệp Thiên là một người rất mạnh.

Nhưng mình là một võ sĩ tầng thứ tám kia mà. Đối phó với Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.

Những việc mà Diệp Thiên vừa làm, Sâm Ưng đương nhiên cũng có thể làm được, và hắn tự tin rằng mình làm còn tốt hơn Diệp Thiên là đằng khác.

Nghe thấy giọng điệu hằn học đó của Sâm Ưng, những người Bạch Miêu xung quanh đều ngậm chặt miệng. Bọn họ trợn tròn mắt nhìn Sâm Ưng và Diệp Thiên chằm chằm, khuôn mặt để lộ rõ vẻ kinh ngạc sợ hãi.

Vừa rồi chỉ một đòn của Sâm Ưng đã khiến đám người Miêu Củng sợ hãi đứng còn không vững. Lúc này nếu hắn mà ra tay đối phó với Diệp Thiên thì Diệp Thiên khó hòng chạy thoát.

“Chàng trai, tôi xin cậu đưa Miêu Liên rời khỏi đây.”

Không đợi Diệp Thiên lên tiếng, Miêu Trúc hét lên trong đau khổ.

“Đúng vậy, a Liên, mau đi theo cậu ấy đi.”

“Chúng ta bảo vệ cho con.”

“Nhớ lấy, con là niềm hy vọng của người Bạch Miêu, sau khi ra khỏi đây đừng bao giờ quay lại nữa.”

Sau khi nghe những lời đó, đám người Miêu Củng cũng tiến lên bảo vệ cho Miêu Liên. Mặc dù Diệp Thiên vừa rồi đã hạ bệ được Hoàng Nham nhưng Miêu Củng cho rằng với thực lực khủng khiếp của Sâm Ưng thì Diệp Thiên không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng nếu như người này có thể đưa Miêu Liên đi thì cũng coi như là một việc làm may mắn đối với Miêu Trại.

Không ai cho rằng Diệp Thiên có thể xử lý được Sâm Ưng cả.

“Muốn đi? Đầu đám người Bạch Miêu các người có vấn đề hết rồi à?”

Thấy Miêu Củng không màng sống chết, tiến lên trước để bảo vệ Miêu Liên, Sâm Ưng lạnh lùng nạt nộ.

Hắn lập tức ra tay với Diệp Thiên.

Tốc độ của Diệp Thiên không phải là chậm nhưng Sâm Ưng tự tin rằng mình có thể giữ lại tất cả những người ở đây. Nếu đến việc nhỏ nhặt thế này mà không làm được thì hắn sao có thể là hộ vệ bên cạnh các Đại Nhân được cơ chứ?

Sâm Ưng vừa lên tiếng, hắn đã biến mất trước mặt mọi người y như cách mà Diệp Thiên vừa làm trước đó khiến ai nấy ngỡ ngàng không thôi.

Vốn dĩ bọn họ còn hy vọng Diệp Thiên có thể dùng tốc độ nhanh nhất của mình để thoát khỏi Sâm Ưng nhưng xem ra không còn hy vọng nữa rồi.

Lẽ nào chàng trai này phải chết ở đây sao?

Trong chốc lát, trong ánh mắt của người Bạch Miêu chỉ toàn là tuyệt vọng, nhưng bầu không khí thoải mái khi nãy đã hoàn toàn vụt tắt và xung quanh trở nên yên lặng.

Một sự yên lặng trong tuyệt vọng.

Miêu Lạc đột nhiên đánh nhịp hết sức tự tin rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên đang ở trước mặt mình. Hắn đã không thể nào chờ thêm được nữa. Hắn chỉ muốn trông thấy cảnh tượng Sâm Ưng đánh bại Diệp Thiên.

Tên khốn khiếp này dám khiến thủ hạ của mình phải chịu tủi nhục. Đáng chết! Đáng chết!

Sâm Ưng biến mất như ma như quỷ rồi chớp nhoáng xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Hắn không giống với Hoàng Nham. Hắn không ra tay luôn mà tiếp cận Diệp Thiên. Hắn muốn khi tiếp cận Diệp Thiên thì đánh nát ngực Diệp Thiên, moi tim của Diệp Thiên ra

ngoài.

Đây chính là sự trừng phạt của Sâm Ưng dành cho Diệp Thiên, và đây cũng là thói quen của hắn.

Hắn rất thích cảnh kẻ bại dưới tay mình trước khi chết còn phải nhìn thấy tim mình trong tay đối thủ. Hắn muốn thấy vẻ mặt không cam tâm và rơi vào tuyệt vọng của kẻ địch.

Sự tuyệt vọng của kẻ địch khiến hắn cảm nhận được mình nắm trong tay hết thảy mọi thứ.

“Vô vị.”

Nhưng điều khiến Sâm Ưng không thể nào ngờ nổi đó là khi hắn tiếp cận gần tới Diệp Thiên thì Diệp Thiên lại nói đúng ra hai từ này sau đó nhẹ nhàng né đi mà không hề tỏ ra sợ hãi.

Đi chết đi!

Hắn thầm rít lên trong lòng, hắn hận Diệp Thiên tới tận xương tận tuỷ.

Hắn muốn Diệp Thiên chống mắt lên nhìn cảnh tượng kinh hoàng khi tim mình nằm trong tay hắn.

Trong lúc cơn phẫn nộ dâng trào, Sâm Ưng y như một viên đạn đột nhiên lao về phía trước ngực Diệp Thiên.

Hắn giương vuốt như con dao găm sắc nhọn năm ngón tay lạnh toát muốn moi vào ngực Diệp Thiên.

Lúc này Sâm Ưng cơ hồ như nhìn ra được cảnh tượng hắn moi được tim Diệp Thiên ra ngoài rồi vậy.

Nghĩ vậy, hắn nhếch mép cười một nụ cười giảo hoạt và khốn nạn.

Cảnh tượng khác thường xuất hiện rồi.

Đương lúc năm ngón tay với móng vuốt sắc nhọn của hắn vung về phía ngực của Diệp Thiên, một đòn cực mạnh đột nhiên quét đến.

Như một bức tường vô hình đẩy mạnh Sâm Ưng ra khỏi Diệp Thiên.

Cái khí tức dạt dào nhưng vô hình này hết sức thần bí khiến Sâm Ưng đến cơ hội trở tay còn không có.

Hắn cảm nhận được bầu không khí xung quanh như đông lại, bao trùm lấy hắn. Sau đó là đẩy hắn ra xa.

Hắn không bị thương nhưng hắn cũng không thấy Diệp Thiên ra tay thế nào và lúc nào cả. Có điều Diệp Thiên đứng cách hắn càng lúc càng xa.

“Chuyện này, rốt cục là sao?”

Trong lúc hắn còn đang tức tối kinh ngạc thì bức tường vô hình đẩy hắn lùi về sau mười mét rồi khiến hắn ngã lăn ra đất.

Cả quá trình không mất đến hai giây. Ngoài hai người là Diệp Thiên và Sâm Ưng ra thì những người còn lại căn bản không biết trong hai giây đó đã xảy ra điều gì.

Bọn họ chỉ nhìn thấy Sâm Ưng đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở vị trí cũ.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng cảnh tượng vừa rồi khác thường đến thế nào.

“Sâm đại sư, ông làm gì vậy?”

Không nhìn ra được kết cục khi Sâm Ưng ra đòn với Diệp Thiên, Miêu Lạc đứng sau Sâm Ưng không nhịn được nữa mà lên tiếng than phiền.

Hắn không hiểu vừa rồi Sâm Ưng dũng mãnh đột nhiên biến mất rồi mà sao lại quay lại.

Lẽ nào ông ta chỉ là đang giở trò trước mặt mình?

“Ba người chúng mày lên cả cho tao.”

Không trả lời câu hỏi đầy nghi hoặc của Miêu Lạc, Sâm Ưng lòng dầy căm phẫn và ngỡ ngàng. Hắn cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm như thể nhìn một con quái thú. Mồ hôi trên trán cứ thế tứa ra nhễ nhại.

Khi Diệp Thiên chẳng tốn mấy sức lực mà đẩy mình đi thì Sâm Ưng biết rằng lời nói khi nãy của Diệp Thiên không phải nói chơi.

Hắn ta thực sự có thể địch lại bốn người.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện