Về điều này, Diệp Thiên chỉ nhắm mắt làm ngơ, thản nhiên kéo tay của Tiểu Vũ Mao bước vào đại sảnh.
Những người đến dự tiệc đều cúi gầm mặt khi họ đi qua.
Sợ sẽ đụng phải người có địa vị tôn kính này.
"Chú ơi, sao họ không nói chuyện gì vậy ạ? Có phải họ không thích Tiểu Vũ Mao?"
Tiểu Vũ Mao cúi thấp đầu, có chút sự thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Còn câu nói vô tình thốt ra của cô đã làm cho những giọt mồ hôi lạnh trên mặt của những vị khách xung quanh chảy xuống ngay lập tức!
Trời đất chứng giám, bọn họ hoàn toàn không có ý đó.
"Sao có thể chứ!" Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bế Tiểu Vũ Mao vào trong lòng.
"Họ đang chào đón chúng ta đấy chứ!"
"Ồ!" Tiểu Vũ Mao chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng đáng yêu!
"Ngài, ngài Diệp, mời lối này!"
Một người phục vụ miễn cưỡng bước tới, cúi gầm mặt xuống mời Diệp Thiên.
Đây là lời căn dặn của Hội trưởng Tô, cậu ta dù cho sợ hãi cũng không dám sơ suất.
"Được!"
Diệp Thiên khẽ gật đầu, bế Tiểu Vũ Mao bước vào bên trong dưới ánh mắt kính nể và sợ sệt của tất cả mọi người.
Bên trong không lớn lắm, chỉ có ba hay bốn cái bàn, đặt rải rác ở mỗi bên.
Người phục vụ dẫn Diệp Thiên đến bàn lớn nhất ở trung tâm.
Nếu như chiếc bàn này được đổi về như lúc trước, thì đây sẽ là vị trí dành riêng cho tứ đại gia tộc.
Còn bây giờ, chỉ có Diệp Thiên mới có tư cách để ngồi xuống.
"Ngài Diệp, mời ngồi, hội trưởng Tô sẽ ra ngay!"
Thấy Diệp Thiên gật đầu, người tiếp tân kia mới dám lui xuống.
"Chú ơi, những thứ này, những thứ này đều có thể ăn sao?"
Tiểu Vũ Mao nhìn chằm chằm vào những món đồ ăn khác nhau trên bàn. Từ trước tới nay cô bé chưa từng thấy những món ngon như vậy, đôi mắt ngấn lệ lập tức mở to ra.
"Tất nhiên rồi!" Diệp Thiên gật đầu một cách đầy trìu mến,cầm một con tôm hùm lên, tận tay bóc cho cô ăn.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh tưởng này đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vị thần tôn kính này đã đổi tính rồi sao?
Sự xuất hiện của Diệp Thiên làm cho toàn bộ hội trường lập tức im lặng và bầu không khí có chút nặng nề!
Họ thực sự muốn hợp lực để nuốt chửng tứ đại gia tộc, nhưng tất cả vẫn cần cái gật đầu của Diệp Thiên mới được.
Nếu không, mọi thứ đều chỉ là viển vông mà thôi
Diệp Thiên cẩn thận bóc vỏ tôm hùm cho Tiểu Vũ Mao, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ.
Chẳng mấy chốc, Diệp Kính Sơn cũng đưa vợ con đến, vốn chỉ định ngồi ở bên ngoài nhưng lại bị Diệp Thiên mời vào trong, ngồi cùng nhau.
Gia đình họ Diệp, chỉ là gia đình thuộc hạng tam lưu mà thôi. Nếu là ngày trước, sợ rằng đến tư cách vào cửa cũng chẳng có.
Nhưng giờ đây lại lên ngồi băng ghế chính.
Tất cả điều này đều là nhờ có Diệp Thiên.
Ngay lập tức, mọi người nhìn Diệp Kính Sơn với đôi mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Diệp Na đã chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Vũ Mao.
Diệp Kính Sơn nhìn thấy ánh mắt mọi người, chỉ nở một nụ cười gượng gạo.
Còn Vương Tú Cầm thì ngược lại,trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý. Cảnh tượng này đối với nhà họ Diệp mà nói thì đây là lần đầu tiên.
Đối với Diệp Thiên, bà ta đương nhiên không dám có bất kỳ sự bất mãn nào, thậm chí còn định tới gần để lấy lòng!
"Chao ôi, mọi người đều đã đến rồi sao? Là lão già đến muộn rồi, vẫn mong các vị thứ lỗi cho!"
Chỉ vài phút sau, một nhân vật chính nữa của ngày hôm nay, Tô Trần Vân cuối cùng cũng xuất hiện.
Chỉ qua bộ âu phục đen trên người ông ta, cũng đã thấy rất long trọng và hoành tráng.
Trên mặt luôn mang theo một nụ cười bí hiểm.
"Chao ôi, ngài Diệp, không ngờ ngài cũng tới, đúng thật là khách quý mà!"
Tô Trần Vân mỉm cười với Diệp Thiên, xong rồi cũng ghé qua chào hỏi gia đình Diệp Kính Sơn.
Diệp Kính Sơn cũng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, nhất thời có chút hoảng hốt.
Tô Trần Vân cũng được xem là một trong những nhân vật có máu mặt ở Dung Thành.
Bình thường rất khó để gặp được, vậy mà hôm nay lại có thể ngồi ngang hàng với anh ấy, thật khiến người ta xúc động mà.
Diệp Thiên chỉ khẽ gật đầu, trong đầu chỉ nghĩ về Tiểu Vũ Mao.
Thấy vậy, Tô Trần Vân cũng không tức giận, chỉ dõng dạc nói với mọi người trong hội trường.
"Mọi người, thật hiếm khi chúng ta lại gặp nhau. Đến đây hôm nay đều là bạn của Tô mỗ tôi! Thật sự là vinh dự quá lớn đối với ông già này!"
Tô Trần Vân có biệt danh miệng nam mô bụng một bồ dao găm, vì thế mọi người căn bản không để tâm những lời khách sáo của ông ta.
Tô Trần Vân tự biết rất rõ điều này, sau đó giọng nói đột ngột chuyển trầm lại, thở dài một hơi.
"Haiz, hôm nay tôi đến muộn vì vừa mới nhận được một tin buồn!"
Nói xong, Tô Trần Vân cúi đầu xuống, thần sắc rất thương cảm!
"Các vị, chỉ mười
Đùng!
Ngay lập tức, biểu cảm của mọi người trở nên thú vị.
Có ngạc nhiên, có ngẩn ngơ, có hoài nghi
Nhiều loại biểu cảm!
Tất nhiên, nhiều nhất vẫn là bất ngờ!
Gia đình họ Từ vốn dĩ đã như mặt trời sắp lặn, nhưng mà con lạc đà có gầy sắp chết cũng vẫn to hơn con ngựa, không thể nào dễ dàng bị nuốt trôi đi được.
Nhưng bây giờ, cụ Từ chết đi thì tòa nhà của gia đình họ Từ sẽ sụp đổ ngay lập tức!
Gia đình họ Dương đã rời khỏi Dung Thành. Hai gia đình họ Lí và họ Chu sống dở chết dở. Chừng nào gia đình họ Từ sụp đổ, bốn đại gia tộc sẽ chính thức trở thành hữu danh vô thực!
Một miếng bánh lớn như vậy, chỉ cần có thể ăn được một miếng, lợi nhuận mang đến sẽ là vô cùng lớn.
Đột nhiên, mọi người nhìn Tô Trần Vân, trong lòng chứa đầy sự khinh bỉ.
Ông già này, buồn sao? Trong lòng ông ta đã sớm vui sướng rồi chứ?
Biệt danh miệng nam mô bụng một bồ dao găm quả thật là danh bất hư truyền!
"Tiểu Thiên, cái này" Diệp Kính Sơn cảm thấy có gì đó không ổn, mới mở lời nhưng lại thấy Diệp Thiên khẽ lắc đầu.
Diệp Thiên nhìn kỹ Tô Trần Vân, trong lòng đã hiểu ra vấn đề!
Kể từ sau ngày giỗ của Thiên Thành, số phận của gia đình họ Từ đã được sắp xếp rõ ràng!
"Các vị, mặc dù gia đình họ Từ đã sụp đổ, nhưng chúng ta không thể gục ngã! Nếu không, kinh tế của Dung Thành biết làm thế nào? Làm thế nào để giải quyết vấn đề việc làm của gần ba mươi phần trăm dân số ở Dung Thành?"
Tô Trần Vân nhìn mọi người và nói lại một cách lo lắng.
"Mới đêm qua, thị trưởng đã đích thân gọi cho tôi, bốn đại gia tộc sắp trở thành quá khứ! Vì vậy, thương hội chúng ta chắc chắn sẽ phải trở trành trụ cột của Dung Thành!"
Mắt mọi người sáng lên, trong lòng đã hiểu ra vấn đề!
Quanh co nhiều vậy thì đây mới là mục tiêu cuối cùng của Tô Trần Vân!
Mặc dù tất cả họ đều muốn thay thế vị trí của bốn đại gia tộc, nhưng nếu Diệp Thiên không gật đầu, làm sao họ dám động tĩnh?
Vì vậy, chỉ có thể mong đợi ở Tô Trần Vân.
Ông già này dám làm điều này, trừ phi ông ta có cách để đối phó với Diệp Thiên?
Sau khi Tô Trần Vân nói xong, ông ta từ từ quay lại và nhìn Diệp Thiên ở phía đối diện.
"Ngài Diệp, ân oán giữa ngài và bốn đại gia tộc, tôi có biết chút ít! Đến nay, bọn họ đã không xứng làm đối thủ của ngài, chi bằng để tôi và các vị có mặt ở đây phân ưu cùng ngài, thay ngài xử lý bọn họ, ý ngài thế nào?"
Những lời của Tô Trần Vân có thể nói là không chút sơ hở gì.
Đã âm thầm nói ra mục đích còn kéo tất cả mọi người có mặt ở đây đến đối diện với Diệp Thiên.
Diệp Thiên cho dù lợi hại cỡ nào thì cũng không thể tức giận ở đây được nhỉ?
"Ngài yên tâm, cái mà bốn đại gia tộc nợ ngài, lát nữa tôi sẽ thay ngài đòi lại!"
Tô Trần Vân rất tự tin, ông ta tin rằng Diệp Thiên sẽ không từ chối, và không có lý do gì để từ chối!
Ngay lập tức, vô số ánh mắt tập trung vào Diệp Thiên.
Cùng với sự kỳ vọng vô tận! Trong lòng lo lắng không yên.