Chương 512: Tranh cướp Cổ Châu
Bọn người Diệp Bất Xung nghe Miêu Chân nói vậy, vẻ mặt của ai cũng thay đổi xoành xoạch, chúng nhìn Miêu Chân bằng ánh mắt đầy nghiêm trọng. Nếu đúng như những gì Miêu Chân nói, rằng Cổ Châu chỉ có tác dụng với người mang dòng máu Miêu Trại thì không ai trong số chúng sẽ có được viên ngọc ấy. Nhưng nếu món bảo vật ngàn năm mới có ấy rơi vào tay Miêu Chân thì thực lực của ông ta sẽ đột phá lên tới tầng thứ mười nhờ có sức mạnh thần bí trong viên ngọc Cổ Châu kia. Thế thì sao bọn chúng có thể đánh lại Miêu Chân chứ?
“Ha ha ha ha…” Miêu Chân thấy cả ba người bọn chúng đều thay đổi nét mặt vì bị lời nói của mình doạ sợ, ông ta mở miệng cười lạnh lùng, giọng điệu đầy tràn vẻ đắc chí: “Tôi khuyên ba ông biết điều mau cút ra khỏi Miêu Trại rồi trốn vào cái chỗ nào không ai biết đấy. Thằng Miêu Chân này mà đột phá tầng thứ mười thì lũ rác rưởi vứt đi như các người chỉ là hạng râu ria lặt vặt trong mắt tôi thôi, còn chẳng đỡ nổi một đòn ấy chứ. Đến lúc đó, tôi không chỉ giết các người cho hả cơn giận, thậm chí tôi còn tính toán rành mạch với Bạch Cốt Hội, với Võ Minh, với cả nhà họ Diệp nữa.”
“Chẳng lẽ các người thực sự cho rằng tôi không biết hơn một năm qua ba thằng chó già các người đoạt lấy đi bao nhiêu sách cổ, bao nhiêu bảo vật của Miêu Trại à? Tôi nhẫn nhịn đến bây giờ không phải vì tôi sợ các người mà tôi biết sau ngày hôm nay các người sẽ phải ngoan ngoãn trả lại những món mà các người cầm đi, cướp đi ấy. Ai ai cũng phải quỳ lạy, phục tùng thằng Miêu Chân này.” Miêu Chân vừa nói vừa giơ tay nện mạnh trên cột đá sau lưng mình, thạch anh đỏ sậm bỗng nhiên lại rung lên, một tia sáng bàng bạc yếu ớt rọi qua, trông như mảnh đá thạch anh kia sắp sửa được tiếp nhận hồn phách.
Vẻ mặt của lũ người Diệp Bất Xung thay đổi hoàn toàn khi nghe được lời tuyên bố ngông cuồng cực độ của Miêu Chân. chúng đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sát khí đang dâng trào nơi đáy mắt, chúng đã tính đến chuyện giết chết Miêu Chân nhân lúc ông ta còn chưa đạt được trọn vẹn công lực.
“Ông ngây thơ quá đó Miêu Chân ạ.” Ngay khi bọn người Diệp Bất Xung định ra tay với Miêu Chân thì Diệp Thiên lại mở lời, giọng anh bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn có nét thong dong, nhàn nhã. Miêu Chân thấy rõ đôi con ngươi đầy ắp sự trêu ngươi của anh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Thằng súc kia mày nói gì đó hả?” Miêu Chân nhìn bọn người Diệp Bất Xung với vẻ cảnh giác, ông ta vừa dán sát lưng vào những mảnh thạch anh đỏ sậm kia, vừa gào thét, hình Diệp Thiên với vẻ hung hăng, trông như ông ta chuẩn bị ra tay giết hại Diệp Thiên mà chẳng cần rõ lý do là gì.
“Dù Cổ Châu có là thật đi chăng nữa thì nó sẽ không nghe theo mệnh lệnh của ông, đương nhiên nó sẽ không thuộc về hạng tép riu như các người cho được, các người chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Châu rơi vào tay tôi.” Diệp Thiên bỗng nhiên lại bật cười như kiểu tất cả mọi thứ đều nằm trong tay, vẻ tự tin cùng với bình tĩnh của anh khiến Miêu Chân gào thét.
“Ranh con kia, sao mày nói thế hả?” “Mày tự tin gớm nhỉ? Chẳng lẽ mày thấy Cổ Châu rồi chắc kia?” Diệp Bất Xung khinh thường vô đối.
“Ông chủ Miêu này, hay là ta lấy máu của thằng súc sinh này để dập tắt lửa giận chứ nhỉ.” Phong Liệt cười hừ một cái, lão ta đưa ra đề nghị, nhìn Diệp Thiên như kiểu nhìn người chết vậy.
“Tôi tán thành.” Chúc Thiên cười to giọng, ông ta giơ hai tay lên khi nhìn Diệp Thiên bằng đôi con ngươi sắc bén, ra chiều định ra tay.
“Xông lên.” Miêu Chân tức giận vì thái độ khinh thường của Diệp Thiên, ông ta gật đầu đồng ý ngay tức gì. Một chân của Miêu Chân giẫm lên Hàn Băng Trường Toạ để lấy đà xông về phía Diệp Thiên, trông chẳng khác gì đạn ra khỏi nòng. Cả Diệp Bất Xung, Phong Liệt và Chúc Thiên cũng bắt đầu công việc, chúng đâm về phía Diệp Thiên trông như những mũi tên sắc bén.
“Chán sống!” Diệp Thiên chẳng sợ hãi gì cả, anh cất giọng tỏ vẻ khinh thường khi đối mặt với khí thế hung hăng, chém giết ghê người của bốn kẻ kia, trông anh như một con rồng khổng lồ đang nhìn bốn con sâu cái kiến không biết lượng sức mình, cứ đòi xông về phía này.