Chương 529: Long Kiệt gặp rắc rối rồi
“Dạ, cậu có chuyện gì không thưa thiếu gia?” Cuộc điện thoại vừa được kết nối là tiếng cười nịnh nọt của người quản lý khách sạn bỗng truyền lại từ phía đầu dây bên kia, giọng điệu của ông ta đầy ý lấy lòng, bởi Hồng Thế Văn không những là cậu cả của nhà họ Hồng mà còn là một người có khả năng cạnh tranh giành chức người cầm quyền tương lai của nhà họ Hồng nữa. Nghe nói một thời gian ngắn nữa thôi là hắn ta sẽ được nhà họ Hồng đẩy lên sân khấu, hắn ta sẽ được nắm giữ một phần thương vụ làm ăn của gia tộc để rèn luyện, thử tay. Nên đương nhiên một điều rằng người quản lý khách sạn chỉ có thể lấy lòng nhân vật tai to mặt lớn này thôi, mùi nịnh nọt trong giọng nói nồng nặc khiến kẻ khác phải ngạt thở.
“Long Kiệt với cô Mạc đâu rồi?” Hồng Bác Văn nghe được ý nịnh nọt trong lời nói của quản lý khách sạn, hắn ta cười lướt khướt trong lòng nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ thái độ thong dong chẳng màng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, trông rõ cái vẻ tâm tư sâu xa, khó dò khó đoán.
“Anh, anh Kiệt đến đây rồi ạ?” Người quản lý khách sạn ra chiều sững sờ, trông có vẻ không biết chuyện này. Mà sự thực thì đúng như thế, đám người Long Kiệt vào khách sạn từ cửa thang máy chữa cháy phía sau khách sạn, đã thế sau khi chúng xông vào khách sạn còn đến phòng giám sát để cắt đứt camera giám sát tầng bảy nữa, suốt cả quá trình ấy chẳng có ai thông báo một tiếng cho tên quản lý nhãi nhép như ông ta cả. Chúng là tay sai dưới trướng Hồng Bác Văn, là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Hồng kia mà, sao chúng có thể thông báo chuyện mình bắt cóc Mạc Linh cho một nhân vật tôm tép như tên quản lý khách sạn chứ?
“Nếu không đi thì tôi gọi điện cho ông làm gì, dỗ cho ông vui à?” Hồng Bác Văn nghe được câu trả lời kiểu vậy, hắn ta không quan tâm tới cái gì đúng cái gì sai trong chuyện này, giọng điệu lạnh lùng thấy rõ, như kiểu nếu tên quản lý khách sạn không cho Hồng Bác Văn một câu trả lời hài lòng thì ông ta sẽ bị cách chức ngay liền lập tức.
“Dạ để tôi tra xem ạ, để tôi tra ạ.” Tên quản lý khách sạn thấy tâm tình của Hồng Bác Văn không mấy vui vẻ, ông ta vội vã lựa lời khiến hắn ta phụ hoạ sau đó lấy tốc độ nhanh nhất của mình để tra tìm video giám sát trong máy tính. Ông ta nhìn qua nhìn lại, không nén được tiếng hô hào đầy vẻ kinh hãi: “Sau khi Long Kiệt và hai người nữa bước vào thang máy chữa cháy thì biến mất ạ.”
“Ông nói lại lần nữa xem? Gì mà Long Kiệt biến mất hả? Biến mất kiểu đéo gì được? Nếu trong vòng mười phút nữa mà ông không tìm được hướng đi của anh Kiệt thì tôi xử cái mạng chó của ông đó.” Lời giải thích của tên quản lý khách sạn vang lên bên tai Hồng Bác Văn, hắn ta đanh giọng ngắt lời ông ta, mở mồm đe nẹt đôi câu. Long Kiệt sẽ biến mất? Không thể nào thế được! Chắc chắn là có kẻ nằm vùng len lỏi vào khách sạn rồi báo tin cho con đàn bà Mạc Linh thối tha kia, nó đã chạy trước rồi. Không thì sao anh Kiệt lại không có mặt ở khách sạn cho được?
Hồng Bác Văn cúp điện thoại, nỗi giận dữ trong lòng tăng lên thấy rõ, hắn ta lôi một điếu thuốc ra rít lấy rít để. Hồng Bác Văn cho rằng, thực lực của Long Kiệt phải ở vào hàng cao thủ bậc nhất của cả Bắc Cương chứ nói chi vùng Bắc An nhỏ bé này. Dù nhà họ Chu có mạnh tới đâu cũng không thể khiến Long Kiệt sợ hãi chạy trốn cho được, cách giải thích duy nhất là phía khách sạn sơ suất điều gì đó nên Mạc Linh đã chạy thoát thành công. Hồng Bác Văn nghĩ đến đây, hắn ta búng tàn thuốc, lại lôi điện thoại ra để gọi cho Long Kiệt, kết quả là đầu dây bên kia đã tắt máy rồi, chẳng có một tin tức nào cả.
“Chẳng lẽ xảy ra chuyện thật à?” Hồng Bác Văn cố mãi cũng chẳng thể liên lạc với Long Kiệt, nỗi lòng của hắn ta ngày càng bực bội, đương lúc Hồng Bác Văn ôm đầu, túm tóc liên miên thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là cuộc gọi của tên quản lý khách sạn vừa ăn chửi ngập đầu lúc nãy.