Chương 537: Đánh chó cho người xem
“Anh đang giám sát nhà họ Mạc em đấy à?”
Nghe Chu Nhiên nói vậy, Mạc Linh không hề nể mặt hắn ta mà nhìn chằm chằm vào Chu Nhiên với vẻ lạnh lùng. Chu Nhiên vừa xuất hiện đã lập tức chĩa mũi dùi về phía Diệp Thiên, nói năng thể hiện mình hơn người.
Kết quả cô có ý giới thiệu Diệp Thiên với anh ta nhưng anh ta lại lên tiếng ngắt lời cô, coi Diệp Thiên như không tồn tại vậy.
Phong cách lớt chớt thế này thật khiến Mạc Linh khó chịu.
Diệp Thiên là ân nhân của cô. Nếu không có Diệp Thiên thì giờ cô căn bản không thể ngồi đây được. Chu Nhiên lại coi thường Diệp Thiên, điều đó chẳng khác nào là coi thường Mạc Linh cả. Cô đương nhiên cảm thấy bất mãn.
Vả ại, Mạc Linh hiểu rõ hơn ai hết mặc dù Chu Nhiên được coi là xuất chúng trong lớp thanh niên của nhà họ Chu nhưng ông lão Chu đã cả trăm tuổi rồi, con đàn cháu đống. Chu Nhiên xuất thân là con vợ lẽ, muốn danh chính ngôn thuận trở thành gia chủ nhà họ Chu rõ ràng là chuyện khó khăn.
Mà bốn từ “danh chính ngôn thuận” này chính là việc hệ trọng mà ông lão Chu quan tâm nhất. Bảo cô tin rằng ông lão Chu chỉ định Chu Nhiên kế thừa gia sản chi bằng nói rằng Chu Nhiên là Lăng Thiên Chiến Thần còn hơn.
Không ngờ Mạc Linh lại lạnh lùng với mình như vậy, Chu Nhiên nhếch miệng, lửa giận ngùn ngụt.
“Có phải tên Hồng Bác Văn khốn khiếp kia làm em tức giận phải không? Được, giờ anh cho nó cút đến đây nhận lấy cái chết.”
“Không cần đâu. Anh ta đã bị…”
Mạc Linh lên tiếng định giải thích thì bị Chu Nhiên ngắt lời.
“Mạc Linh, em yên tâm, ở đây là Bắc An, là địa bàn của nhà họ Chu. Anh bảo hắn đến mà hắn không đến thì anh thay em diệt nhà họ Hồng.”
Nói rồi Chu Nhiên không thèm để ý tới Mạc Linh nữa mà rút điện thoại ra gọi vào một số.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, anh ta cất giọng lạnh lùng.
“Bảo Hồng Bác Văn nhanh chóng cút tới nhà hàng âm nhạc. Trong vòng mười phút mà không đến thì tao diệt cả nhà họ Hồng.”
Nghe Chu Nhiên nói năng sát khí đằng đằng, đầy bá đạo, quan khách xung quanh ai nấy đều thẫn thờ.
Trong đó, có vài người đàn ông còn nuốt nước miếng, nhìn Chu Nhiên với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ tuyệt đối không được động tới đại thiếu gia này.
Đó là nhà họ Hồng đấy. Chu Nhiên nói diệt là diệt, cái bá đạo đó ở Bắc An này chẳng ai mà có được cả.
Còn những người con gái có mặt ở đây thì sáng cả mắt, bọn họ chỉ hận không thể lao lên dính chặt lấy người Chu Nhiên luôn cho rồi.
Người đàn ông như vậy, ở cả Bắc An này có mấy người?
Thật bá đạo, thật phong độ.
Đồng thời, ánh mắt của bọn họ nhìn sang Mạc Linh cũng tràn đầy ngưỡng mộ và đố kỵ. Thậm chí còn có người nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ bị khuyết tật não vậy.
Người ta đường đường là đại thiếu gia đích thân ra mặt cho cô mà cô lại không quan tâm.
Nếu đổi thành tôi thì tôi thà quỳ xuống xin nhận được sự sủng ái của Chu đại thiếu gia rồi.
“Mạc Linh, đến đây chúng ta cùng ăn. Trong vòng mười phút, anh đảm bảo Hồng Bác Văn sẽ như con chó lút cút qua đây.”
Ngắt điện thoại, cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Chu Nhiên bật cười đắc ý. Anh ta căn bản không quan tâm tới Mạc Linh có đồng ý hay không, cứ thế nhấc chân đi đến ngồi bên cạnh cô.
Bảy phút.
Chỉ bảy phút thôi.
Hồng đại thiếu gia Hồng Bác Văn vội vàng lếch thếch mò tới tầng hai nhà hàng âm nhạc.
Vừa vào thang máy, nhìn thấy Chu Nhiên bên cạnh, sắc mặt hắn cứng đơ đến đáng sợ. Đôi con mắt của hắn sau khi nhìn Chu Nhiên thì lướt ngay sang phía Diệp Thiên.
Có điều lần này Diệp Thiên lại giống như một người xa lạ, ngó lơ hắn và chẳng nói câu nào.
Ngược lại, Chu Nhiên lại đi lên phía trước, đạp luôn vào ngực Hồng Bác Văn.
“Hồng Bác Văn, mày ăn phải tim hùm gan báo rồi phải không? Dám giở trò với sư muội của tao. Mày chán sống rồi phải không?”
Bị Chu Nhiên đạp cho lăn lộn mất ba vòng rồi nằm bò trên đất như một con lợn chết dẫm, Hồng Bác Văn nghe thấy Chu Nhiên nói liền ngây người rồi sau đó là thẫn thờ.
Hắn biết Chu Nhiên là đệ tử của Bắc Thiên Các, nhưng hắn không ngờ Mạc Linh cũng là đệ tử ở đây.
Chẳng trách mà Mạc Linh có thể đánh mình thảm hại đến vậy, và cô còn tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Chu của nhà họ Chu nữa.
Hoá ra cô ấy là người của Bắc Thiên Các.
“Xin, xin lỗi… Chu đại thiếu gia. Tôi có mắt như mù, có mắt như mù.”
Sau khi giơ tay tự tát cho mình vài cái, Hồng Bác Văn lên tiếng xin lỗi. Lúc này hắn cũng mơ hồ nhận ra được thân phận của Diệp Thiên.
Tên này có lẽ là người có cấp bậc tông sư ở Bắc Thiên Các cũng nên. Có điều sao lại trẻ thế nhỉ?
Lẽ nào là tông sư biết Dị Dung Thuật?
“Vài cái tát là đủ à? Mày coi sư muội tao dễ bắt nạt lắm phải không?”