LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN - Hoàn Thành

KÉO XUỐNG NƯỚC


trước sau

“Lẽ nào cô Bách Mi còn không biết về tình hình tại nhà họ Chu?”
“Cô ta không phải chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc đấy chứ?”
“Chuyện gì vậy? Bách Mi không muốn sống ở đất Bắc An này nữa sao? Tự dưng lại muốn dựa vào Chu Nhiên, cô ta điên rồi sao?”
Thấy ánh mắt của Bách Mi nhìn Chu Nhiên chăm chú và cũng dừng bước trước Chu Nhiên, các cậu ấm con nhà quyền quý đột nhiên ngây người. Mồm mép bọn họ bắt đầu không yên.
Vốn dĩ có không ít người thấy Bách Mi có ý định nhảy với Chu Mặc An thì định rời đi, nhưng lúc này khi thấy Chu Mặc An bị Bách Mi đá còn Chu Nhiên đột nhiên lại được cô ta mời, bọn họ lần lượt dừng bước quan sát cảnh tượng hiếm có này.
Bọn họ hiếu kỳ Chu Nhiên sẽ lựa chọn thế nào, bọn họ cũng muốn biết sau đó Chu Mặc An sẽ đối phó với Chu Nhiên và Bách Mi thế nào.
Vả lại, điều quan trọng hơn cả là sau đêm nay Bách Mi còn có thể sống ở cái đất Bắc An này nữa hay không.
Chu Mặc An đích thân đến đây, còn bảo Hoàng Long đặt hết phòng VIP ở đây, ngoại trừ việc đào cho Chu Nhiên một cái hố ra thì hơn hết là muốn giữ thể diện cho cô chủ Bách Mi này.
Trong tình cảnh này, Bách Mi đột nhiên lại ngó lơ Chu Mặc An tìm đến Chu Nhiên, chuyện này khác gì tìm tới chỗ chết?
“Xin lỗi, cô Bách Mi…”
Đương lúc mọi người hiếu kỳ tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì Chu Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Sau khi trải qua cơn sóng gió, hắn quả quyết rằng hiện giờ mình không phải là đối thủ của Chu Mặc An.
Cho dù hiện giờ hắn chỉ hận không thể lột sạch Bách Mi mà ném lên giường để thoả mãn mưu đồ của mình, nhưng vì cái mạng hèn của mình, hắn vẫn lựa chọn từ chối.
Từ chối lời mời của một quốc sắc thiên hương như Bách Mi cũng là giữ thể diện cho Chu Mặc An, và điều đó cũng sẽ khiến Chu Mặc An hiểu rằng hắn không còn muốn tranh đoạt quyền thừa kế với Chu Mặc An nữa.
Hắn đã an phận thủ thường.
“Phù…”
Nghe câu này của Chu Nhiên, đám người phía Hoàng Long lần lượt thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiện lên mặt bọn họ.
Chu Nhiên đã phục tùng hoàn toàn rồi.
Trong tình cảnh này, Chu Nhiên lại lựa chọn phục tùng, vậy thì sau này vị trí người thừa kế của nhà họ Chu đương nhiên sẽ là của Chu Mặc An, không ai có thể uy hiếp.
Bọn họ lựa chọn Chu Mặc An chính là lựa chọn tiền đồ mấy chục năm tiếp theo khi sống ở đất Bắc An này.
Chu đại thiếu gia, quả nhiên dứt khoát.
“Khụ…”
Nghe Chu Nhiên từ bỏ cơ hội tốt đẹp, những cậu ấm con nhà hào môn lần lượt tỏ vẻ tiếc nuối.
Bọn họ vừa tiếc vì Chu Nhiên lùi bước, cảnh tượng nội chiến trong nhà họ Chu sẽ không xuất hiện và hơn hết, bọn họ tiếc cho sự lựa chọn của Bách Mi.
Tự tìm Chu Nhiên để nhảy cùng, kết quả Chu Nhiên lại không nể mặt, cuối cùng không phải là sẽ phải chọn Chu Mặc An sao.
Nhưng bây giờ mà quay lại mời Chu Mặc An thì với thân phận nữ thần của Bách Mi đương nhiên sẽ bị tổn hại đi rất nhiều.
Chuyện này chẳng khác gì mấy cô kỹ nữ khi chẳng có ai cần lại quay về tìm người xưa. Nghĩ thôi cũng đủ mất mặt rồi.
“Hừ.”
Cũng đúng lúc này, thấy vẻ mặt ấm ức và bất lực của Chu Nhiên, nghe thấy lời từ chối của Chu Nhiên dành cho Bách Mi, Chu Mặc An mặt mày vốn dĩ đã tối sầm lại như đít nồi, lúc này lập tức hắng giọng.
Tiếng hắng giọng thị uy như đang nói với Bách Mi vừa đi qua mình rằng: “Xem ra ở đất Bắc An này, ngoài Chu Mặc An tôi thì không ai dám nhảy cùng cô nữa đâu.”
“Chu đại thiếu gia, hình như anh hiểu nhầm rồi.”
Đương lúc mọi người chờ đợi Bách Mi giải thích cho bầu không khí gượng gạo lúc này thì Bách Mi từ từ lên tiếng.
Cô ta như bị người khác làm phiền, đột nhiên lặng người rồi nhìn Chu Nhiên với con mắt kinh ngạc, sự kỳ quái trong ánh mắt khiến Chu Nhiên phải ngỡ ngàng.
Bách Mi này đã đi đến trước ghế của
mình, ngoài việc mời mình ra thì cô ta còn có thể mời ai cho được?
Chẳng lẽ lại mời Mạc Linh phía sau mình?
Hai cô gái lại cùng nhảy với nhau trước mặt đám cậu ấm con nhà hào môn, cái cảm giác này nó kỳ quái làm sao?
Hay là cô ta ngốc đến mức mời tên Diệp Thiên không có tiếng nói phía sau mình để hoá giải cho bầu không khí gượng gạo này?
“Anh Diệp, phải không?”
Như muốn xác minh lại sự phỏng đoán của Chu Nhiên, sau khi trách móc Chu Nhiên một câu, Bách Mi đi vòng qua Chu Nhiên rồi giơ tay ra trước mặt Diệp Thiên.
Ý tứ của Bách Mi đã rõ mười mươi.
Thấy cảnh này, Chu Mặc An – người vốn đang đợi Bách Mi lút cút đến giải thích xin lỗi thì lúc này sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Hắn như muốn bùng nổ, mặt mày đỏ lựng cả lên, hai tay nắm chặt, tức đến mức run rẩy.
Hắn thấy rằng cảnh tượng trước mặt như thể Bách Mi cố ý sỉ nhục mình.
Một tên vệ sĩ cỏn con mà lại được Bách Mi để mắt đến, còn mình đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Chu lại bị cô ta ngó lơ.
Cảm giác này chẳng khác gì hắn không bằng một con chó lang thang bên đường và không được Bách Mi đón nhận vậy.
Bách Mi làm vậy không những không coi mình ra gì mà còn không coi nhà họ Chu ra gì.
Cô ta muốn chết sao?
“Bách Mi, tốt nhất cô nên giải thích cho rõ ràng cho tôi.”
Hoàng Long sớm đã bất bình với Bách Mi, lúc này không nhịn nổi nữa mà lên tiếng nạt nộ.
Hắn ta phẫn nộ nhìn bóng dáng thướt tha của Bách Mi. Trông hắn lúc này chẳng khác gì con chó điên, chỉ đợi chủ của mình là Chu Mặc An lên tiếng ra lệnh, hắn sẽ lập tức xông lên xé xác con điếm không hiểu chuyện này.
Đại ca của tôi tới đây là nể mặt cô rồi. Còn chủ động mời cô là đã tâng cô lên lắm rồi. Cô lại dám coi đại ca của tôi là không khí à?
Lại còn này nọ với một tên vệ sĩ cỏn con. Cô chán sống rồi à?
“Cô Bách Mi, cô không nhìn rõ à. Hắn là loại gì, xứng với cô sao?”
“Đúng vậy, cho dù chỉ là hạng trông cửa cho nhà tôi cũng còn hơn hắn ta gấp trăm lần. Nói thẳng với cô, cũng vì có Chu Nhiên thiếu gia nên mới được vào đây, nếu không đến tư cách bước vào cánh cửa này hắn cũng không có đâu.”
“Vả lại, cho dù cô có muốn hoá giải sự gượng gạo này thì cũng không cần dùng đến hạ sách này chứ. Cô cho rằng tên vệ sĩ này dám nắm tay cô à? Hắn không có cái gan đấy đâu.”
Hoàng Long vừa lên tiếng liền liếc đám thiếu gia đang lửa giận ngùn ngụt kia.
Bọn họ không dám đối đầu với Chu Mặc An, không dám sỉ nhục Chu Nhiên trước đám đông nhưng lại dám chỉ trích Diệp Thiên – một kẻ vô danh.
Bọn họ cho rằng Diệp Thiên chính là vệ sĩ mà Mạc Linh đưa tới.
Loại rác rưởi này đến tư cách đứng cùng với mình cũng không có nổi, dựa vào cái gì mà có thể nhảy cùng Bách Mi?
Hắn chán sống rồi sao?
“Đúng vậy, cô đừng hại anh Diệp của chúng tôi. Người ta không có hứng với cô đâu.”
Không giống với đám thiếu gia kia, thấy Bách Mi tiếp cận và có ý định cướp đi người đàn ông của mình, Mạc Linh tỏ vẻ khó chịu lên tiếng.
Cô ta sợ Diệp Thiên thích Bách Mi và lo rằng Diệp Thiên sẽ trở thành kẻ địch bị công kích bởi những gia tộc giàu có ở Bắc An.
Mặc dù với thực lực mà Diệp Thiên thể hiện thì những gia tộc này cũng không thể gây hại được cho anh, nhưng dù gì đây cũng là Bắc An, cô không hy vọng trông thấy Diệp Thiên bị người con gái khác kéo xuống nước rồi gặp phiền phức.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện