“Vâng, thưa anh!”
Lâm Khuê vâng lệnh, mới tiến được hai bước, gương mặt Từ Phúc đã trắng bệch, nhanh chóng chặn anh lại, vừa cầu xin vừa dập đầu quỳ lạy.
“Cậu Diệp, cậu Lâm, tôi nói, tôi nói, lão phu nhân đã chết rồi, ngài để cho bà ấy được yên nghỉ!”
Diệp Thiên lạnh nhạt nhìn ông ta, rồi ngồi xuống ghế.
“Nói đi, tôi muốn nghe sự thật!”
“Vâng, vâng, đúng vậy!”
Từ Phúc lập tức gật đầu, ông ta kể một mạch đầu đuôi câu chuyện.
Mà sự thật thì không ngoài những gì mà Diệp Thiên đã dự liệu.
Bà cụ Từ vốn dĩ có thể sống thêm vài ngày.
Nhưng Diêm La đã mua chuộc bệnh viện, cố ý nói bà cụ Từ chỉ còn sống ba ngày!
Được biết Từ Thiên Thành vẫn còn một đứa con gái, Diêm La liền đến bệnh viện trước một bước lừa dối và đe dọa, muốn chiếm đoạt toàn bộ gia tài của nhà họ Từ!
Chỉ có điều, hắn hoàn toàn không ngờ được, bà cụ Từ vẫn còn lương tâm, bất luận Diêm La dò hỏi thế nào, cũng không thế lấy được bất cứ thứ gì hắn muốn.
Xấu hổ hóa tức giận, Diêm La ép bệnh viện tiêm cho lão phu nhân các loại thuốc khác nhau, khiến bà ấy trong một thời gian nhất định sẽ đau đớn đến chết.
Điều duy nhất nằm ngoài dự liệu của Diệp Thiên là bà cụ Từ trước khi chết lại ủy thác cho Từ Phúc, để ông ta đem toàn bộ tài sản của nhà họ Từ giao cho con gái của Từ Thiên Thành.
Điều này cũng đâu có gì lạ? Con người trước khi chết, tâm cũng hướng thiện? cũng là những hối hận muộn màng mà thôi.
Chỉ là sớm biết có hôm nay, sao lúc đầu còn làm như vậy!
“Cậu Diệp, tôi nói hoàn toàn là sự thật! Xin cậu nể tình sự thành tâm thành ý của lão phu nhân trong lúc cuối đời muốn bù đắp cho Thiên Thành mà bỏ qua cho nhà họ Từ!”
Từ Phúc nước mắt ngắn nước mắt dài, quỳ dạt người trước mặt Diệp Thiên.
Nhìn vào phong thư trên tay, gương mặt của Diệp Thiên vẫn không chút biểu cảm.
“Con gái của Thiên Thành, không cần đến sự bù đắp của các người! Nhưng mà, người đứng đầu họ Từ đã chết, ngoại từ Từ Thiên Minh và Lâm Tuyết ra, nhưng người khác cút khỏi Dung Thành từ giờ trở đi vĩnh viễn không được quay lại dù là một bước!”
“Vâng, đa tạ cậu, đa tạ cậu!”
Từ Phúc cảm động nước mắt đầm đìa, cho dù nhà họ Từ có bị hủy hoại, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, mọi thứ đều có thể làm lại!
Rời khỏi nhà họ Từ, Diệp Thiên đứng trên đỉnh núi Thiên Khuyết nhìn xuống ánh đèn lập lờ của Dung Thành, cứ như vậy rất rất lâu!
“A Khuê, cậu nghĩ như thế nào?”
Lâm Khuê nghĩ một lúc nói: “Thưa anh, Diêm La có thể nắm được thông tin của chúng ta nhanh như vậy, xem ra người của Bạch Cốt Hội ở ngay bên cạnh chúng ta.”
Diệp Thiên ừ một tiếng: “Thế còn tên Diêm La?”
Diêm La? Lâm Khuê thừ người!
“Thưa anh, thực lòng xin lỗi anh, tôi lại để hắn thoát một lần nữa rồi!”
Lâm Khuê cũng không ngờ rằng Từ lão phu nhân sớm đã bị Diêm La kiểm soát sự sống và cái chết, thậm chí chính vào cái ngày họ ở trong trung tâm thương hội, Diêm La cũng ở trong bệnh viện của thành phố ngay gần đó!
“Không sao, chỉ cần hắn còn ở trong Dung Thành, thì nhất định chạy không thoát!”
“Gọi điện thoại cho Lang Thiên đi, bảo cậu ấy đưa người đến đây! Bắt chuột nhất định phải náo nhiệt chút mới vui!”
“Rõ!”
Lâm Khuê ánh mắt chăm chú, cậu ấy biết, Diệp Thiên muốn hành động rồi!
Đang ngủ mơ màng trên ghế sô pha, buổi sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên bị Tiểu Vũ Mao gọi dậy!
“Chú ơi, phải dậy thôi, cô bảo mặt trời chiếu đến mông rồi, chú đúng là lười biếng!”
Diệp Thiên cười đứng dậy, ôm Tiểu Vũ Mao vào lòng!
“Được rồi, chú nghe hai người!”
“Hừ, còn là quân nhân cơ đấy, đúng là không biết xấu hổ!”
Tô Thanh Thanh từ trong phòng bước ra, chỉ mặc mỗi quần áo ngủ, mọi nét đẹp của cơ thể lúc ẩn lúc hiện.
Diệp Thiên gượng cười lắc đầu, mới đưa Tiểu Vũ Mao vào nhà vệ sinh đánh răng, Tô Thanh Thanh đã làm bộ mặt tức giận tiến đến gần.
“Này, em hỏi anh, tối hôm qua anh đi đâu? Muộn như vậy mới về nhà, không phải là đi hẹn hò chứ?”
Trông bộ dạng hung dữ của cô ấy, Diệp Thiên dở khóc dở cười: “Anh là loại người đó sao?”
Tô Thanh Thành bĩu môi hừ một tiếng: “Khó nói lắm! em hỏi anh, Tiểu Vũ Mao là như thế nào? Đừng nói nó là cháu gái của anh thật nha!”
Diệp Thiên trong đầu chẳng nghĩ được gì, muốn mở cái đầu của Thanh Thanh ra xem rốt cục bên trong có gì.
“Em nghĩ cái gì vậy? Tiểu Vũ Mao là con gái của người anh em thân thiết với anh là Từ Thiên Thành, em đã gặp rồi còn gì!”
Nói xong, anh đành kể lại toàn bộ thân thế của Tiểu Vũ Mao!
Còn chưa nói hết Tô Thanh Thanh đã nước mắt dàn dụa!
Từ bé cô ấy đã sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, được chiều chuộng biết bao, gần như chưa từng gặp qua chuyện gì trái ý.
Thực sự không thể ngờ rằng Tiểu Vũ Mao mới hơn
“Diệp Thiên, Tiểu Vũ Mao thật quá đáng thương! Hay là hai chúng ta làm cha và mẹ của bé đi!”
Câu nói khiến toàn thân Diệp Thiên nổi da gà!
“Em muốn làm gì anh không quan tâm, nhưng đừng có lôi anh vào!”
Tô Thanh Thanh ngay lập tức cảm thấy không vui: “Cái gì mà không quan tâm? Anh chẳng nhẽ không định chịu trách nhiệm với em sao?”
Diệp Thiên lại một lần nữa không biết nên nói sao: “Anh làm sao mà lại phải chịu trách nhiệm với em?”
Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, cười đỏ cả mặt, trông thật là đáng yêu.
“Anh anh…. Anh là người đầu tiên nhìn thấy toàn bộ thân thể của em, không phải nên chịu trách nhiệm với em sao? Bà của em từng nói là chỉ cần bị người khác nhìn thấy hết thân thể, là phải chịu trách nhiệm, anh đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!”
Cái gì là cái gì cơ?
Diệp Thiên thật chẳng biết nói gì nữa!
Kể cả là đối mặt với cả trăm vạn quân hung tướng mạnh của kẻ địch, Diệp Thiên cũng chưa từng nhíu mày!
Nhưng đối diện với Tô Thanh Thanh, anh thật không có cách nào!
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người xưa nói quả không có sai!
Thấy vậy, Tô Thanh Thanh được đà lấn tới, dùng cơ thể chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ kề sát lên người Diệp Thiên.
“Em không biết, dù sao thì cả đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh! Huống hồ tháng trước em cũng tròn hai mươi hai tuổi rồi, hay là chúng ta đi đăng kí trước được không?”
Tô Thanh Thanh nghiêng nghiêng cái đầu, đưa ra một ý kiến rất hay ho.
Diệp Thiên toàn thân cảm thấy không ổn, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn chạy trốn vào đồng hoang!
“Hừ, đàn ông các anh! Bà em nói quả không sai! Đàn ông toàn kẻ phụ tình!”
Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, đôi môi nhỏ nhắn chu lên!
Sau đó cứ thế mà bỏ đi tìm Tiểu Vũ Mao!
Dưới chân núi Thiên Khuyết, một chiếc Bentley Flying Spur mới tinh đang đi lên.
“Mạnh Thiếu, tên tiểu tử Chung Ý Văn dám không nghe điện thoại của cậu, đúng là ăn phải gan hùm rồi! Hay là để tôi đi xử lí hắn?”
Ngồi trên ghế lái, một thanh niên xấu xí vừa lái xe vừa bực bội nói.
“Chỉ dựa vào mình Tôn Minh cậu sao? Thôi bỏ đi, đây là địa bàn của chú hắn, người ngoài không động vào được đâu, có khi chính mình lại bị xử đẹp trước đấy!”
Ngồi ở ghế sau xe, Mạnh Hải hai mắt thâm cuồng, tâm trạng hỗn độn!
“Khà khà, tôi buột miệng nói vậy thôi! Tôn Minh lúng túng cười, cho hắn ở địa bàn của chiến tướng Huyền Vũ giải quyết chính đứa cháu ruột của người ta? Hắn lấy đâu ra cái gan làm chuyện đó!
“Có lời này phải nói, tối qua chị dâu vứt chúng ta ở lại sân bay, hại chúng ta ở sân bay đi mất nửa ngày, hơi thiếu lương tâm!”
Vừa than thở xong, liền ăn ngay một cái tát từ sau gáy!
“Bất luận Tô Thanh Thanh làm chuyện gì đều là đúng cả, còn nhiều lời cẩn thận tôi vả chết cậu!”
“Vâng vâng!” Tôn Minh rụt đầu lại : “Mạnh thiếu gia từ tận thủ đô xa xôi tìm đến tận Dung thành này, nếu là không gặp được không phải là đã lỗ nặng hay sao?”
Nghe vậy, Mạnh Hải chán nản.
Vừa nghe nói Tô Thanh Thanh muốn đến Dung thành, hắn ta liền vội vàng mua vé máy bay tìm đến tận đây.
Nhưng còn chưa xuống máy bay đã bị Tô Thanh Thanh bỏ rơi rồi.
Hai thằng đàn ông lang thang ở sân bay suốt cả một đêm.
Người không tìm được đã đành, suýt nữa thì mệt đến chết!