Nãy giờ Diệp Thiên không nói một lời nào cả, cũng chẳng phải tính anh ít nói hay tỏ vẻ sâu xa gì mà anh đang cảm nhận vài hơi thở phía trên Mộng Thiên Lâu, xen lẫn trong đó còn có người tu luyện võ cổ, và một điều nữa là nó có đôi phần quen thuộc với anh. Trong lòng Diệp Thiên đã đoán được đấy là ai, bởi vậy anh mới ngẫm nghĩ xem sao đối phương lại có mặt ở nơi này. Anh mải suy xét chuyện này nên mới im lặng không nói gì thế kia, dù vậy nhưng anh vẫn nghe rõ mọi tiếng nói vang lên xung quanh.
“Vớ vẩn.” Gã thanh niên mặc áo dài kia như kiểu tìm được cơ hội vậy, hắn ta đứng ở tư thế sẵn sàng so đấu, khoé miệng hiện nụ cười lạnh tanh, sau đó ra vẻ với Diệp Thiên: “Tôi chính là Thường Hạo – đệ tử của Động Thiên Phủ, đồng thời cũng là cao thủ võ cổ tầng thứ bảy. Tôi phải “dạy bảo” cậu mới được.” Những kẻ khác cũng phấn khích vô cùng.
“Các người đang đâm đầu vào chỗ chết đấy.” Chu Mặc An chỉ nói mỗi một câu này.
Những kẻ khác lại khịt mũi coi thường lời nói kia, bọn họ cho là Chu Mặc An sợ chuyện Diệp Thiên bị vạch trần hoặc sợ Diệp Thiên chết nên vẫn cứ cố khoác lác để bảo vệ cho sự an toàn của Diệp Thiên.
Gã thanh niên mặc áo dài tên Thường Hạo kia cười khinh khi: “Chu thiếu gia này, cậu đừng có mà ở đó mà bốc phét nữa, thế có khi chúng tôi sẽ chẳng tức giận đến mức ấy, nói không chừng lát nữa tôi sẽ nể tình mà nương tay, chứ cậu cứ nói thế khiến chúng tôi ngày càng bực thì chẳng có cái chuyện nhẹ tay đâu.”
“Huống hồ, muốn bước lên tầng cao hơn của Mộng Thiên Lâu thì còn có một điều kiện nữa, chính là màn so đấu ngay trước mắt cậu thôi. Kẻ mạnh nhất ở mỗi tầng sẽ được bước lên trên vô điều kiện. Nếu bạn của cậu thực sự có bản lĩnh vậy thì cứ ra tay thể hiện đi, lên trên bằng bản lĩnh của mình chứ không phải dựa dẫm tên tuổi của cậu.” Từng lời Thường Hạo nói vang vọng bên tai mỗi người, ý của hắn ta đã quá rõ ràng, hắn ta muốn Diệp Thiên ra tay. Còn cái việc có nương tay hay không kia còn tuỳ thuộc vào tâm trạng của bọn họ.
“Họ nói đúng đó Chu thiếu gia.” Lúc này cả kẻ trông coi trận đấu cũng góp giọng: “Thứ không thay đổi của Mộng Thiên Lâu mỗi năm chính là mấy cái quy định đó, ngoài ba quy định không cần phải ra tay ra thì quy định so đấu này là bắt buộc. Chỉ cần bạn của cậu có thể đánh bại hết tất cả mọi người ở tầng này ra, hoặc những người khác không ra tay với bạn của cậu, chủ động nhận thua thì có thể lên thẳng.” Bọn họ cũng không muốn rối rắm cái chuyện này nữa, cố không đắc tội bên nào.
“Đúng là không biết người ta có lòng tốt.” Chu Mặc An chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó chẳng nói năng gì nữa, nhưng cái hành vi đó của hắn ta lại khiến những kẻ khác cho rằng hắn ta đang chột dạ, đám đông chung quanh vững tin vào chính mình lắm.
“Được rồi.” Diệp Thiên nhún vai, không ngờ được mời đến nơi này rồi còn phải ra tay đấu võ nữa, quả là phiền phức.
“Xem chiêu.” Thường Hạo nghe vậy thì mừng húm, hắn ta bắt đầu ra tay mà chẳng hề do dự. Tốc độ nhanh như chớp ấy khiến ai ai cũng phải nhìn theo.
“Vút.” Nắm đấm kia rẽ không trung, tạo ra tiếng gió thét gào ghê rợn. Ai đứng gần cũng cảm nhận được màn đánh úp của từng lưỡi dao bằng gió kia. Tính mỗi luồng gió mạnh được tạo ra bởi cú đấm kia thôi cũng đủ để giết chết người đối diện rồi.
“Chiêu thức đáng gờm quá.” “Không hổ là đệ tử của phe phái dám chống đối với Chu thiếu gia, thực lực khủng bố quá thể.” “Thằng nhãi đó tiêu rồi.” “Người thường thôi mà cũng dám ra vẻ huênh hoang, sớm muộn gì chả phải tiêu.” “Xem ra Thường Hạo không định nương tay chút nào đâu.” Đám đông kinh hãi khi thấy Thường Hạo ra tay.
Vừa ra tay đã là chiêu thức mạnh nhất thế này, dù là mấy người trông coi trận so đấu đang là cao thủ võ cổ tầng thứ tám kia cũng phải kinh hãi khi thấy Thường Hạo ra tay. Giờ bọn họ đứng trên góc độ của đối phương để suy nghĩ, vậy kết quả sẽ ra sao đây khi người phải đối mặt với cú đấm kia là mình? Một đáp án chung xuất hiện trong đầu mỗi người, họ có thể trốn tránh nó nhưng không tài nào đứng trơ ra để hứng chịu cho được, thậm chí cú đấm đó còn có thể giết
Mỗi mình Chu Mặc An là bình tĩnh vô ngần, chỉ là mỗi khi ánh mắt của hắn ta đánh về phía Thường Hạo là trông ánh mắt đó chẳng khác gì đang nhìn một người chết cả. Dám ra chiêu giết người với anh Diệp à? Đúng là chán sống, chủ động đâm đầu vào chỗ chết. Nếu đây chỉ là trận so đấu với người thường thì có lẽ anh Diệp sẽ nương tay, nhưng kia rõ ràng là đòn tấn công với mục đích giết người kia mà, vậy thì ý nghĩa sẽ khác hẳn.
Quả vậy, Diệp Thiên vốn đang chắp tay phía sau lưng với khuôn mặt bình tĩnh bỗng nhiên lại nhíu mày lại khi trông thấy chiêu thức của Thường Hạo, tiếp sau anh cũng ra tay.
“Vụt.” Diệp Thiên chỉ giơ một tay lên, anh vung nhẹ đầy tuỳ ý chứ chẳng có động tác rườm rà nào.
“Ùng ùng.” Một giây sau đó, thứ tiếng động chói tai vang lên, ấy vậy mà lại chẳng có cảnh tượng thay đổi ghê gớm nào cả. Song cả khối người đứng chung quanh cũng phải bịt chặt tai lại. Ngay lúc này đây, hình như cả không khí cũng đang rung lên sau đó dậy từng lớp sóng âm, tai của tất cả mọi người cũng phải rung lên khi bị lớp sóng âm đó dội thẳng vào.
Vào giờ phút này, cả người của Thường Hạo chỉ cách Diệp Thiên có khoảng nửa mét. Nhưng điều bất ngờ chính là cơ thể của Thường Hạo bỗng lại dừng lại đột ngột sau đó bắn tung toé như một viên pháo đạn quanh Diệp Thiên.
“Đùng.” Nghe như pháo đạn nổ tung, theo sau thanh âm ấy là cơ thể vốn đang đứng khựng lại của Thường Hạo bỗng bắn ra phía ngoài như hứng chịu một lực mạnh vô cùng.
“Uỳnh! Uỳnh!” Từng tiếng động hỗn loạn vang lên không dứt, cơ thể của Thường Hạo va đổ mấy bộ bàn đặt trong phòng, sau cùng đâm gãy một cây rường chống gần đó, cuối cùng nện trên nền đất, phịch phịch nghe đau điếng không ngừng. Khuôn mặt của hắn ta đâm thẳng xuống đất, thân xác cứng còng, chẳng biết còn sống hay đã chết. Cảnh tượng xa xôi tưởng chừng một khoảng lâu rồi nhưng thật ra chỉ là diễn ra trong hai cái chớp mắt là cùng. Thế mà đã xuất hiện khung cảnh ngay trước mắt.
Thường Hạo ra tay, sử dụng chiêu thức giết người. Sau đó Diệp Thiên chỉ vung nhẹ cánh tay là cơ thể của Thường Hạo đã bay ngược ra phía sau, chẳng rõ sống chết. Cả quá trình là như vậy, chứ chẳng có chuyện anh chiêu này tôi chiêu khác so kè nảy lửa với nhau. Tất cả chỉ hoàn thành trong một khoảnh khắc.
Bốn phía im lặng như tờ, không có cảnh tượng hỗn loạn phức tạp vừa rồi. Lúc này ai ai cũng trợn trừng con mắt, vẻ mặt của kẻ nào kẻ nấy lộ rõ vẻ kinh sợ và khó tin.
Thường Hạo... Thua rồi ư? Sao lại thua được cơ chứ? Không nhìn rõ. Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Ngay cả mấy người trông coi có thực lực tầng thứ tám kia cũng há hốc mồm. Vừa rồi... Rốt cuộc thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì được chứ? Một cao thủ võ cổ tầng thứ bảy mà lại thua ư? Thậm chí còn có khả năng chết tại chỗ?
Mỗi mình Chu Mặc An là thể hiện cái vẻ mặt rằng đây là chuyện đương nhiên, trông như hắn ta đã lường trước được kết quả này: “Một tên tu luyện võ cổ tầng thứ bảy con con mà cũng dám ra tay, thậm chí là sử dụng chiêu thức giết người mạnh bạo nhất với anh Diệp, đấy không phải đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?” Chu Mặc An nhếch môi.
“Ai muốn so tài nữa nào?” Diệp Thiên thu tay lại, chẳng có một dấu vết nào cho thấy chân anh đã di chuyển cả, anh cất lời hỏi khắp chung quanh. Nhưng khi giọng nói ấy truyền vào tai mỗi người, nghe có khác gì tiếng mài đao của vị sát thần đâu.